cây vạn tuế biến dị.
Đây là một gốc cây vạn tuế biến dị đúng không? Hiện giờ thời tiết rét lạnh như vậy, sẽ xuất hiện
thực vật biến dị hay sao???
"Tìm được rồi."
Một thanh âm nữ tính nhẹ nhàng vang lên, một người phụ nữ mặc chế phục khách sạn chuyển ra từ chỗ
rẽ, đứng trước mặt Lôi Giang, cười với hắn:
"Ta nói mà, ở chỗ này." "An Nhiên?"
Lôi Giang quay đầu, nhìn người phụ nữ trong lòng cảm thấy không ổn: "Ngươi, vào đây bằng cách nào?"
"Chu Chính giúp chúng ta trà trộn vào."
An Nhiên cười lộ ra hàm răng trắng, trong tay đẩy một cái xe đẩy phục vụ, mảnh vải phía dưới xe
giật giật, một bàn tay nho nhỏ vươn ra, bên trong truyền ra thanh âm ân ân a a của Oa Oa.
Nhìn khuôn mặt với ý cười doanh doanh của An Nhiên, trong lòng Lôi Giang trầm xuống,
nhíu mày, đôi tay cắm vào trong túi quần âu, nói: "Ngươi tới hôm nay là hướng về phía ta?"
"Bằng không đâu? Ta đâu nhàn rỗi tới không có việc gì làm, mạo hiểm trong cái thời
tiết có thể đông chết người này ra tới hóng gió hay sao?"
"An Nhiên, ngươi và ta không có cái gì gọi là cừu hận đi?"
Lôi Giang không chạy, hắn biết, An Nhiên có thể cải trang thành như vậy, trà trộn vào khách sách
còn mang theo đứa nhỏ, khẳng định não không bị co
rút mà một người chạy đến, sau lưng nàng, khẳng định có Chiến Luyện đi theo, cho nên Lôi Giang
quyết định nói lý với An Nhiên.
Muốn nói ân oán của hắn và An Nhiên, kỳ thật cũng không được coi như đại ân oán đến người sống ta
chết gì, chính là ở lúc mạt thế sơ khai, kiến thức của bọn họ không nhiều, cho rằng một dị năng giả
hệ mộc là báu vật ngầm tuyệt vô cận hữu cho nên lúc ấy Lôi Giang ôm tâm tư làm thế nào cũng phải
đoạt An Nhiên, tàn nhận đuổi theo An Nhiên một đoạn thời gian. Chính là chỉ trong một đoạn thời
gian mà thôi, sau khi An Nhiên hội hợp với Chiến Luyện, hắn biết được dị năng của An Nhiên không
quá hiếm lạ, nên từ bỏ cố chấp cùng rối rắm đuổi theo An Nhiên, ngược lại đem ánh mắt rời sang
những dị năng giả hệ mộc khác.
Cho nên, mặc dù hắn ôm tâm tư ác độc gì đó, muốn thiết kế trêи người An Nhiên nhưng cũng chưa
có hành động thực tế gì, giữa hắn và An Nhiên nhiều lắm chỉ có chút khúc mắc, còn không
đạt tới trình độ cừu hận đi.
An Nhiên cần gì phải dìu già dắt trẻ, đuổi theo giết hắn không bỏ đâu?
"Cái này, ngươi không nên hỏi ta, ngươi hẳn là nên hỏi Trương Bác Huân một chút đi."
An Nhiên khom lưng, bế lên Oa Oa đang chơi đùa trong xe đẩy ra, phía sau nàng, có một người đàn ông
mặc quần áo phục vụ của khách sạn đúng là Trương Bác Huân mà An Nhiên nói trong miệng kia.
Sắc mặt Lôi Giang biến đổi, xoay người muốn chạy, vừa mới chạy không bao xa, Chiến Luyện cùng
Lạc Phi Phàm lắc mình xuất hiện, hai người cũng mặc quần áo người phục vụ ngăn chặn đường
đi của Lôi Giang. "Trương Bác Huân, ngươi giết ta thì cả đời cũng không có tin tức
của Đường Ti Lạc."
Hắn kêu to, quay đầu lại nhìn Trương Bác Huân, trêи mặt đều là sự nôn nóng.
Khuôn mặt anh tuấn Trương Bác Huân, nghe tới tên Đường Ti Lạc có thay đổi trong chớp mắt nhưng sau
đó sự mỏi mệt nồng đậm thổi quét qua khuôn mặt tuấn tú, hắn nâng bước đi từng bước từng bước về
phía Lôi Giang, trầm giọng nói:
"Ta giết người, không phải vì cứu bất luận kẻ nào, cũng không phải vì đạt được tin tức của bất luận
kẻ nào, ngươi còn nhớ rõ Phủ Tử hay không? Cái người mà bị ngươi đứng từ nơi xa bắn lén, một mạng
đổi một mạng, Lôi Giang."
Bọn họ đã liên tục xoay quanh đại phú hào này vài ngày, hôm nay nếu không mang An
Nhiên cùng Oa Oa lại đây, căn bản không nghĩ rằng sẽ nhanh chóng tìm được Lôi Giang như
vậy, nếu thật giống như Trần Triều Phát kia nói, bọn họ muốn rút về căn cứ Kim Môn, vậy cơ hội để
giết Lôi Giang như này thì không thể bỏ qua được.