hóa, trong nháy mắt, người đang đứng trước mặt nàng đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Chiến An Tâm sửng sốt đứng trêи bãi đá ngầm, nàng quay đầu lại thấy A Võ đi ra từ màn sương đen
cuồn cuộn, tiếc nuối nói:
"Các ngươi đến chậm rồi, người bắt cóc ta đã đi rồi."
Màn sương phía sau A Võ bắt đầu co rút lại, ngưng tụ tại chỗ, biến thành thân ảnh một người áo
đen, đó là Mộ Phong.
Mộ Phong đi lên phía trước, cọ qua vai A Võ, đứng trước mặt Chiến An Tâm, trêи dưới nàng một lượt
quan tâm hỏi:
"Không có việc gì chứ? Có chịu khổ gì không?" "Không có đâu."
Chiến An Tâm duỗi tay nắm lấy tay Mộ Phong, cảm thán.
"Đáng tiếc năng lực của ta không đủ, bằng không thật sự muốn xem trong đầu mấy vị cường giả từ
trước mạt thế nghĩ gì, muốn nhìn thế giới lúc trước của các ngươi đến tột cùng có bộ dạng gì, như
thế nào có thể giáo dưỡng một người như lão Miêu."
Không vì danh, không vì lợi, không muốn phá hỏng tình nghĩa với Chiến Luyện, mặc dù có việc
cầu người cũng chọn phương thức không gây trở ngại gì, Chiến An Tâm cảm thấy, lão Miêu rất
có ý tứ.
A Võ ở phía sau Mộ Phong cười nói:
"Ngươi muốn biết thì bảo Mộ Phong cho ngươi xem không phải tốt rồi sao?"
"Hắn kéo kiệt lắm, bao nhiêu năm rồi không cho ta nhìn."
Không biết từ lúc nào, Chiến An Tâm không nhớ rõ, đại khái đã rất lâu rất lâu rồi, tuy rằng Mộ
Phong vẫn luôn ở bên nàng, nhưng trong đầu hắn suy nghĩ cái gì, nàng càng lúc càng không thấy rõ.
A Võ đã bắt đầu đi lên bãi đá ngầm xem mọi người ở đây, mọi người đang kéo một con cá biến dị lên
bờ, mà lúc này dưới mặt biển, còn có không ít sinh vật biển khổng lồ, đang quay cuồng dưới mặt
biển.
Hắn quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, hắn nói với Chiến An Tâm:
"Tình thế ở phía đông này nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, vị cường giả
bắt cóc ngươi kia làm rất đúng, nếu hắn không bắt trói ngươi tới đây, chúng ta vĩnh viễn
sẽ không coi trọng tình hình ở phía đông."
Tuy rằng căn cứ Ngũ Lí Hương đã sớm thông báo về tình hình phía đông xuất hiện sinh vật khổng lồ,
chúng đã hủy rất nhiều cây cối ở phía đông.
Nhưng thực vật biến dị của An Nhiên chỉ mọc dọc theo bờ biển thôi, chưa bao giờ gần gũi hay tiếp
xúc với đại dương cả, cây cối biến dị vốn dĩ vô pháp sinh trưởng ở bờ biển.
Mà những sinh vật to lớn này đang không ngừng phá hỏng rừng rậm biến dị, dẫn tới thực vật biến dị ở
đây chỉ mới là những cây non, một khi chúng
hình thành một đàn cùng nhau lên bờ thì những cây cối non nớt này sẽ không thể ngăn
chặn được chúng.
Nếu không được quan tâm chú ý thì đây sẽ là mối nguy hại cực lớn. Chiến An Tâm nhướng mày, nhìn tư
thái như lâm đại địch của A Võ, hỏi: "Vậy tiếp theo, chúng ta phải làm gì?"
"Báo cáo với đội trưởng Chiến Luyện, điều động một đội quân từ trong đội ngũ tấn công về phía nam
tới phía đông này, vấn đề nơi này rất lớn không phải vấn đề một năm giải quyết một lần đâu."
A Võ nhảy xuống bãi đá ngầm, xoay người tìm một góc yên lặng, hội báo cho Chiến Luyện tình huống ở
nơi này.
Không bao lâu, có vệt ánh sáng bừng lên trong không khí, A Văn đi ra từ vệt sáng đó, hắn thu được
tin đã tìm được Chiến An Tâm từ A Võ, và nàng không có việc gì.
Cùng hắn tới là Trần Lam, nàng muốn xác định an nguy của Chiến An Tâm, nàng không nói một lời theo
sau A Văn, cả thân mình đều là hơi thở huyết tinh.
Chiến An Tâm nhẹ ngửi không khí, nàng nói khẽ với Trần Lam: "Ngươi giết thật nhiều người nha."