Bàn Tử sai sử vài người lén lút bán cây giống của Phấn hoa.
Không phải mọi người đều muốn đổ dầu vào lửa hay sao? Cây giống bị trộm ra khỏi thành
kia còn chưa nghiên cứu ra, một căn cứ làm không được, không nhất định nhiều căn cứ cũng làm không
được, đến lúc đó các căn cứ có thể nuôi trồng Phấn hoa với diện tích lớn, An Nhiên cũng
nhẹ nhàng thoải mái.
Đương nhiên, cái này chỉ có thể bí mật tiến hành, không thể nói với bên ngoài, những người lén lút
bán cây giống đều là người có khả năng cùng linh hoạt, hơn nữa giá cây giống đương nhiên cao hơn nụ
hoa gấp mấy lần, không trả nổi bằng tình hạch thì có thể dùng vật tư để trả, thậm chí còn có thể
dùng các loại súng ống đạn dược để trao đổi, An Nhiên cũng không phản đối.
Nhưng mà cửa giao dịch này vừa mới mở, những căn cứ lớn còn chưa tìm được phương pháp, trong thời
gian ngắn nước xa không cứu được lửa gần, căn bản không giải quyết được vấn đề số lượng Phấn hoa
trong Bách Hoa thành càng ngày càng thưa thớt.
Nhìn mọi người không biết nguy cơ đang tới gần, An Nhiên càng lúc càng phát sầu, thẳng đến khi nàng
bị Triệu Như kéo vào phòng thí nghiệm của xưởng dược, u sầu của An Nhiên đã tới gần hạn cuối.
Triệu Như hãy còn không hay biết, thần bí hề hề lấy ra một chiếc bình nhỏ, quơ quơ trước mặt An
Nhiên rồi giải thích:
"Đây là tinh hoa của Phấn hoa mà chúng ta lấy được." "Cái gì? Các ngươi còn lấy tinh hoa của Phấn
hoa sao?"
Ở thời khắc khi mà số lượng Phấn hoa thưa thớt làm bối rối, An Nhiên vừa nghe vậy thiếu chút nữa
nhảy dựng lên, chỉ vào Triệu Như cả giận nói:
"Ngươi có biết tỷ lệ mọc ra một đóa Phấn hoa thấp như thế nào hay không a, má ơi, ngươi còn làm
tinh hoa gì gì nữa!!!"
"Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy!"
Triệu Như túm vào ngón tay An Nhiên đang chỉ thẳng vào chóp mũi mình, rồi ý bảo An Nhiên đi theo
nàng nhìn vào cái kính hiển vi đặt trêи bàn. "Trước tiên ngươi nhìn xem có việc thần kỳ gì xảy
ra!!"
Thần bí hề hề, Triệu Như vừa đốc xúc An Nhiên nhìn vào kính hiển vi vừa nhỏ một giọt tinh hoa Phấn
hoa vào khay nuôi cấy.
Vì thế, việc thần kỳ đã xảy ra, dưới sự bao trùm của tinh hoa Phấn hoa, những thứ
vật chất màu đen đen ở khay nuôi cấy, chậm rãi giống như được tẩy rửa, tẩy đến sạch sẽ cuối cùng
cái gì cũng không có.
"Đây là. "
An Nhiên dừng một chút, ngẩng đầu hỏi Triệu Như:
"Virus bị thanh trừ?"
"Đúng vậy, virus bị thanh trừ!"
Triệu Như vui mừng vỗ tay, nói với An Nhiên:
"Điều này thuyết minh, chỉ cần người cảm nhiễm virus tang thi uống một lọ tinh hoa Phấn hoa, thì
virus trong cơ thể có thể được thanh trừ, đây là gì sao? Đây là thứ có thể cứu mạng khi ra ngoài
đánh quái a!"
Hiện tại không phải có người kêu gào không thể ra khỏi căn cứ hay sao? Mọi người đối mặt với sự
công kϊƈɦ của quái vật, chỉ có thể bị động phòng thủ ở trong căn cứ, bởi vì sợ thoát ly khỏi sự bao
phủ của mùi thơm Phấn hoa, virus tận thế trong cơ thể sẽ phản kϊƈɦ, nhưng chỉ cần Bách Hoa thành
đẩy loại tinh hoa Phấn hoa này ra, mọi người có thể tùy tay mang theo một bình nhỏ như này đi ra
ngoài dã ngoại đánh quái a.
Muốn đi đâu thì đi đó, lên trời xuống đất đâu cũng có thể đi, bước chân của mọi người sẽ không bị
trói buộc trong căn cứ nữa.
"An Nhiên, ta có dự cảm, bình nhỏ tinh hoa của Phấn hoa này nhất định sẽ bán rất được."
Triệu Như cao hứng muốn bay lên, vừa cầm bình nhỏ vừa chuyển chuyển khiêu vũ tại chỗ, Lương Tử Ngộ
mỉm cười tiến đến ôm lấy Triệu Như, hai người này ngay tại hiện trường diễn một đoạn nhún nhảy....