Vân Đào đỡ lấy An Nhiên, đôi mắt của nàng nhìn dị thường yêu dị, có loại lực lượng mê hoặc nhân
tâm, nhìn không được, Vân Đào dùng tay che đôi mắt An Nhiên lại, nàng phục hồi tinh thần,
chớp chớp mắt, kéo tay Vân Đào ra, hai tròng mắt đã khôi phục nhan sắc nguyên bản.
"Phát sinh chuyện gì?"
An Nhiên mờ mịt hỏi, nàng cảm thấy mình giống như đi vào cõi thần tiên, rốt cuộc dùng hết thời gian
cả đời, mới một lần nữa thanh tỉnh lại, không đợi đám người Vân Đào trả lời nàng, nàng thấy đóa
nhục hoa bên người hiện giờ cánh hoa đã hoàn toàn khô héo còn dư lại chút cặn thịt, đang bị thực
vật của nàng hấp thu.
Chẳng bao lâu, những cánh hoa từng kiêu ngạo đã bị cây mây biến dị của An Nhiên hấp thu chỉ còn lại
vài phiến cánh hoa khô vàng.
Trong nội tâm An Nhiên phút chốc tràn đầy cảm khái, Nhục hoa bị diệt, nàng lại không cảm thấy vui
mừng như trong tưởng tượng, thậm chí còn có loại phiền muộn nhàn nhạt, nàng quay đầu lại nhìn Vân
Đào, bình tĩnh hỏi: "Tinh hạch đã bị lấy đi rồi đùng không?"
"Đúng vậy, qua cơn mưa trời lại sáng rồi!" Vân Đào đỡ An Nhiên dậy, ý cười tràn đầy trêи mặt.
Mọi người đều rất cao hứng, một khi tinh hạch bị lấy ra, đóa hoa giống như mất đi sự điều khiển,
không bao giờ động nữa.
Đám người bộc phát ra từng trận hoan hô, dưới ánh lửa bập bùng do Lạc Phi Phàm tạo ra, ngươi ôm ta
ta ôm ngươi, cỗ vui sướиɠ thắng lợi phát ra từ nội tâm.
Từ khi bị mạt thế vây hãm, mọi người trốn đến trốn đi, nguyên bản trong tâm trí toàn là sự tuyệt
vọng, mang quyết tâm dùng cái chết khiêu chiến với đóa đại nhục hoa, bọn họ chưa từng nghĩ tới,
nhân loại tựa như con kiến ở
vào đáy chuỗi thức ăn thời mạt thế này, cũng có thể đồng tâm hiệp lực xử lý mối họa lớn như vậy.
Loại quái vật khổng lồ này đều bị xử lý, thì có khó khăn gì mà bọn họ không giải
quyết được chứ?
Nhìn nhóm quân nhân còn dư chút hơn tàn, vừa khóc vừa cười vừa ôm lẫn nhau, An Nhiên đứng tại chỗ
cũng cười cười, nụ cười của nàng tràn ngập cảm giác có lệ, thậm chí tại thời khắc nơi nơi chúc mừng
này, trong lòng nàng cảm giác được một cỗ toan sáp.
Đóa Nhục hoa này là nàng dưỡng ra, giết nhiều người như vậy, cuối cùng là tự hành kết thúc.
Đúng, An Nhiên không vì sao, nhưng rõ ràng biết được, đóa Nhục hoa này tự hủy diệt, căn bản không
quan hệ gì tới nàng hay Vân Đào, hay Trương Bác Huân, hay Chiến Luyện, trêи thực tế, tất cả mọi
người ở đây gộp vào đều không thể tiêu diệt quái vật này, nó là sự tồn tại siêu việt của toàn bộ
mọi cấp bậc, nó cũng không phải loại thực vật có ý nghĩ mà con người có thể lý giải được.
An Nhiên lẳng lặng đứng ở bên cạnh tàn dư của đóa Nhục hoa, duỗi tay, vuốt ve lên một mảnh cánh hoa
khô vàng, lầm bầm lầu bầu hỏi:
"Ngươi thật sự đã chết sao?"
An Nhiên cảm thấy giống như còn đang chờ câu trả lời.
Sau đó, nàng nghiêng đầu, nhìn Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân từ lối vào hầm ngầm đen xì bò ra,
trong tay Trương Bác Huân cầm thứ gì đó xanh mượt, đại não An Nhiên như đóng băng lại, nàng cảm
thấy mình rất muốn có được viên tinh hạch xanh mượt này.
Bọn người Vân Đào vọt tới, nâng hai người Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân lên, giống như nâng
những dũng sĩ chiến thắng trở về, hoan hô lên đem hai người tung hô.
An Nhiên yên lặng trở về xe, an tĩnh lái xe đi, rời khỏi hiện trường, nàng không có kϊƈɦ động giống
như nhóm người kia, giải quyết một đại phiền toái như vậy An Nhiên chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Hiện trường quá rối loạn, nàng sợ chốc lát nữa bọn người Chiến Luyện trở lại, sẽ đánh thức Oa Oa
dậy.
Đến lúc đó lại muốn dỗ dành nửa ngày a.
P/s: Hic, kết thúc phó bản đánh boss Nhục hoa rồi. Không hiểu sao cứ thấy buồn buồn cho đóa Nhục
Hoa kia, hiu hiu ........................ Cơ mà vẫn còn tinh hạch của nó nên sẽ gặp lại trong một
ngày không xa nhỉ.!!!!!!! :)))))))