cần phải nói dối, cho nên cũng không cường điệu gì, rốt cuộc căn cứ Võ Xuyên lấy viên tinh hạch kia
là giả.
"Không sai đích xác Bách Hoa thành muốn tấn công về phía nam, nhưng ta cự tuyệt làm điều đó với căn
cứ Kim Môn các ngươi."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngươi cũng thấy được đi, một mình ta là có thể tấn công về phía nam, cho nên việc gì phải
cùng các ngươi? Không nói việc phải chiếu cố tính mạng của các ngươi còn phải lo lắng các
ngươi chọc dao nhỏ ở sau lưng a, phiền toái."
An Nhiên ăn ngay nói thật, nàng rất thưởng thức A Miểu, bởi vì trong đối thoại hắn có thể toàn bộ
ân ân oán oán thành mây khói thoảng qua, nàng nhìn ra được, chỉ có người vô tình mới có thể chân
chính trò chuyện vui vẻ với kẻ thù.
Như A Miểu này không thể làm bạn bè, không cẩn thận hắn có thể làm ra rất nhiều việc đáng sợ, nhưng
vẻ mặt, bộ dạng của hắn lại như không sao cả, phảng phất như chỉ là không cẩn thận phạm vào một sai
lầm nhỏ mà thôi.
Theo cách nói của An Nhiên, một mình Bách Hoa thành có thể đi về phía nam, làm cho nhóm chính khách
của căn cứ Kim Môn mỗi người đều hổ thẹn cúi đầu, nói thật, một người có thể tấn công về phía nam
kia là khái niệm gì, bọn họ không nghĩ ra được, cũng không thể làm được, nhưng An Nhiên, nàng nói
lời này ra, cũng không phải giả, cũng không có cảm giác khoe khoang.
Cho nên việc cùng nhau tiến công về phía nam này không phải đôi bên cùng có lợi mà là
bọn họ muốn chạy tới góp một chân, muốn phân một ly canh với An Nhiên, nếu làm không tốt thì đúng
như lời An Nhiên nói, nàng chẳng những phải chiếu cố an toàn còn phải phòng bị người của căn cứ Kim
Môn thọc dao nhỏ.
A Miểu hơi nhăn lại khuôn mày, nhìn An Nhiên, trong nội tâm hắn cũng gật đầu với lời của An Nhiên.
Vì thế An Nhiên lại cười nói với A Miểu:
"Căn cứ Kim Môn của các ngươi có thể tấn công về phía nam, các ngươi đi đường của các ngươi, ta đi
đường của ta, chia đường ra, ta không đi tới khu vực của các ngươi đoạt tinh hạch là được."
"Cho nên căn cứ Kim Môn chúng ta cũng xem như giải hòa với Bách Hoa thành, nhưng việc tấn công về
phía nam thì tự mình xử lý?"
A Miểu gật đầu, trong lòng nghĩ cũng có thể như vậy, nếu lại bàn bạc thì sẽ biến thành căn cứ Kim
Môn cần sự hỗ trợ của An Nhiên, như vậy thật mất mặt.
Một vị chính khách ở sau lưng hắn lại nói:
"An Nhiên, ta cảm thấy nếu rừng rậm biến dị của các ngươi cứ khuếch trương như thế
này sẽ có phiền toái rất lớn đối với nhân loại."
Lại có người nói tiếp:
"Không sai, ngươi nghĩ mà xem, thọ mệnh của con người đều hữu hạn, hiện tại ngươi vẫn khuếch trương
rừng rậm biến dị về phía nam như vậy, chờ ngươi trăm năm, những thực vật biến dị này sẽ mất đi
khống chế, tới công kϊƈɦ con người, đối với hậu đại của chúng ta có phải không có trách nhiệm hay
không?"
"Đặc biệt là con gái ngươi cũng không có dị năng khống chế thực vật biến dị, nếu đời sau không có
người thừa kế y bát của ngươi chúng ta đây không còn gì để nói."
Đám chính khách của căn cứ Kim Môn bắt đầu mồm năm miệng mười triển lộ ra những sầu lo của mình,
nhưng không bao lâu, một thanh âm nữ tính mang theo sự quật cường trong sáng pha lẫn với phẫn nộ
phản bác:
"Nhưng mà theo nghiên cứu của chúng ta, thọ mệnh của dị năng giả sẽ tăng thêm theo cấp bậc dị
năng."