"Cho nên điều này cũng giải thích được vì sao thứ thuốc kia của căn cứ Kim Môn chỉ
có thể ức chế được virus tận thế mà không thể thanh trừ nó, bởi vì đó là tinh hoa của Phấn hoa pha
loãng, hiệu quả suy giảm, mà căn cứ Bắc Sơn này kỳ thật là mua tinh hoa Phấn hoa cho căn cứ Kim
Môn!"
"Cho nên có thể suy đoán."
An Nhiên gật gật đầu, không quên đưa đánh giá với cái âm mưu to lớn này. "Căn cứ Bắc Sơn, căn cứ Võ
Xuyên, căn cứ Kim Môn, ba căn cứ này sắm ba vai khác nhau, căn cứ Kim Môn đưa ra kỹ thuật cùng tinh
hạch, căn cứ Võ Xuyên giả làm ác nhân, căn cứ Bắc Sơn ra mặt đàm phán sinh ý với Bách Hoa thành,
phân công thật tốt a!"
"TMD, định đem chúng ta chơi xoay quanh như khỉ a!"
Lúc này Bàn Tử cũng giống như Triệu Như, tức giận muốn dậm chân, chỉ hận hiện tại không thể vọt tới
ba cái căn cứ kia cuồng loạn oanh tạc một trận, xả mối hận trong lòng.
Nhưng mà, đột nhiên An Nhiên bình tĩnh lại, dặn dò Bàn Tử:
"Việc này không cần phải tức giận như vậy, bọn họ muốn Bách Hoa thành thành kho sản sinh nguyên
liệu cho họ thì chúng ta đây cũng hảo hảo mà chơi đùa với họ, ngươi đi ra ngoài, tìm đám sứ giả của
căn cứ Bắc Sơn nói, Bách Hoa thành không bán tinh hoa với số lượng lớn, chỉ bán từng lọ từng lọ
một, giá cả của 1 lọ giống như trước kia, không mặc cả, sau này ai tới mua đều là giá đó, không thể
thấp hơn dù là 1 viên tinh hạch."
"Khẳng định bọn họ sẽ mua."
Bàn Tử hừ một tiếng sau đó lại nói:
"Dù bọn họ có đem toàn bộ tinh hoa Phấn hoa cho căn cứ Kim Môn pha loãng với nước đi nữa thì
số lượng dược tề kia chắc cũng sẽ không quá nhiều, căn cứ Kim môn vẫn sẽ tìm cách để kiếm
tinh hoa Phấn hoa." "Ngươi đi tìm Trần Triều Cung, hỏi hắn một chút về căn cứ Kim Môn, hiện giờ có
chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên phong cách xử sự lại biến thành như vậy?"
An Nhiên nhíu mày, trong ấn tượng của nàng tuy rằng căn cứ Kim Môn có thù oán với nàng nhưng
dù vậy cũng không đến mức này.... Âm hiểm a, năm trước đều trực tiếp dùng máy bay ném bom
oanh tạc, năm nay sao lại chơi bản cung tâm kế thời mạt thế chứ?
Bách Hoa thành chỉ nhận tinh hạch không nhận người.
Lập tức Bàn Tử gật đầu đi ra ngoài xử lý việc An Nhiên dặn dò, nếu bọn họ đã nhìn thấu được cái
âm mưu lớn này mà căn cứ Bắc Sơn nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu, việc này còn
phải chậm rãi từ từ, tạm thời hắn sẽ đi tới Tiểu Chu thành nhìn xem đám người kia nói như thế nào,
sau đó nghĩ cách xả hận, trước tiên phải nhục nhã đám người kia một trận rồi nói sau.
Bàn Tử ra khỏi thành, cửa Bắc vẫn rối loạn như cũ, lúc trước Chiến Luyện an bài Hồ Chính xây một
cái tường vây ở bên ngoài căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, toàn bộ vật tư Bách Hoa thành sẽ bán
cho Tiểu Chu thành, sau đó từ Tiểu Chu thành điều chỉnh tăng giá bán cho người bên ngoài.
Còn giá bán lẻ đều là do người của Tiểu Chu thành nói chuyện bàn bạc với những căn cứ khác.
Căn cứ Thời Đại đã từ bỏ kinh thương và làm ruộng, hoàn toàn chuyển hướng sang quân
sự hóa, phòng thủ bên ngoài của Bách Hoa thành bây giờ đều do căn cứ Thời Đại phụ trách, toàn bộ dị
năng giả ưu tú của Tiểu Chu thành cũng đều được căn cứ Thời Đại an bài.
Cứ như vậy, Tiểu Chu thành càng ngày càng loạn, người từ bên ngoài tới đều đặt chân ở Tiểu Chu
thành, vì thế trị an càng ngày càng kém, đồng thời năng lực của Tiểu Chu thành càng lúc càng yếu,
giống như một đống bùn lầy, hoàn toàn dựa vào Bách Hoa thành không thể vực dậy được.
Mà người của căn cứ Thời Đại thể trạng cùng ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy càng ngày càng cường, càng ngày
càng bưu hãn, nhưng bởi vì quản lý theo kiểu quân sự, những sự tình dơ bẩn hủy hoại danh dự quân
nhân thì càng ngày càng ít.