họ vội vàng la lên với An Nhiên:
"Không tốt rồi An Nhiên, con cá sấu kia đã tránh thoát khỏi dây thừng, nó muốn cuồng hóa!"
"Cái gì?"
An Nhiên chấn động:
"Không phải mấy ngày nay nó uể oải chuẩn bị muốn chết hay sao?"
Bọn họ đã vây con cá sấu kia dưới đáy sông rất nhiều ngày, mắt thấy cá biến dị càng ngày các ít, nó
đã vài ngày không có thức ăn, mọi người trông mong nó bị chết đói nhưng kết quả tại sao lại đột
nhiên cuồng hóa?
Người chạy về từ bờ sông càng ngày nhiều, nhìn dáng vẻ này tình huống rất nguy cấp, trong tay Oa Oa
và A Văn cầm theo xương cá cũng chạy về, An Nhiên thấy thế kéo hai đứa lại gần rồi nhìn về phía sau
hỏi:
"A Võ đâu?"
"A Võ?"
Oa Oa không rõ ràng hỏi lại, rồi nói:
"Con không nhìn thấy."
"Được rồi, các con lui về phía sau đi đừng quấy rối."
An Nhiên gật đầu buông hai đứa nhỏ ra, đứng dậy, thấy Chiến Luyện mang theo người tiến lên, nàng
bắt đầu chỉ huy cây cối ngăn lại con cá sấu biến dị kia.
Ở bờ sông hoang vắng không còn một ai, một đứa nhỏ đi chân trần bước thấp bước cao chạy tới, nó
đứng trong gió lạnh hô to.
"Oa Oa, ca ca, các ngươi ở đâu?"
An Nhiên đang nhắm mắt đột nhiên mở to, nàng "thấy" sau lưng A Võ lộ ra một con mắt khổng lồ, con
mắt kia to lớn vượt qua sức tưởng tượng, quanh con mắt là một làn da gồ ghề cực dày, dị năng bình
thường căn bản không thể xuyên qua được làn da đó.
An Nhiên khống chế một dây mây biến dị vọt tới chuẩn bị cuốn lấy A Võ chạy trốn, nhưng A Võ quay
người lại, đột nhiên nhìn thấy đầu của một con cá sấu, hắn sợ hãi hét lên một tiếng, trong
nháy mắt, đầu con cá sấu kia giống như bị ngưng kết thành băng, ngửa người rơi
xuống, nện vào đáy sông.
Bất quá, ngay lập tức, con cá sấu biến dị tỉnh lại, nó điên cuồng quẫy đạp tứ chi, muốn nằm úp lại
rồi tìm con người nhỏ bé kia, nhưng dây mây biến dị của An Nhiên đã cuốn lấy eo của A Võ kéo đứa
nhỏ trở về.
Chiến Luyện mang theo đội người đều là dị năng giả hệ kim, giống như những chú kiến
đứng trêи bờ sông, vung ra dị năng chém vào con cá sấu đang ngưởng bụng lên trời kia.
Làn da trêи bụng con cá sấu tương đối mềm mại, nhưng vẫn khó chém như cũ, con cá sấu kia rất nhanh
lật úp lại, nhưng thực vật của An Nhiên đã tiến đến, cuốn lấy tứ chi của nó, đóng đinh nó tại chỗ.
Trong rừng, A Võ bị kéo lại, An Nhiên nhíu mày chưa nói chuyện thì Hồ Trinh đã tiến tới, chụp đánh
vào người A Võ, vừa mắng vừa khóc, mắng đứa nhỏ quá nghịch ngợm, đến tột cùng là đi đâu a?
An Nhiên duỗi tay, chặn Hồ Trinh lại, sau đó bế A Võ lên, Oa Oa và A Văn cũng chạy tới, nghe được
An Nhiên nói:
"Trinh tỷ, ngươi cũng đừng mắng nữa, ta có việc cần đứa nhỏ hỗ trợ!"
Nói xong, An Nhiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của A Võ, nàng đưa một viên kẹo vào tay đứa nhỏ rồi mang
nó ra hướng bờ sông, vừa đi vừa thấp giọng hỏi.
"Vừa rồi, dì thấy con làm cho con cá sấu kia bị đông cứng, hiện tại biểu diễn lại cho dì xem một
chút được không?"
A Võ ngoan ngoãn gật đầu ăn viên kẹo An Nhiên đưa, rồi được An Nhiên ôm đưa tới bờ sông, đứa nhỏ
nhìn An Nhiên rồi nhìn Hồ Trinh, Oa Oa và A Văn đi theo sau, mới vươn bàn tay nhỏ về phía con cá
sấu đang giãy giụa dưới đáy sông, nháy mắt con cá sấu kia liền bất động, cả người nó giống như kết
băng lại.
Nhưng dị năng của A Võ giống như con người nó, nhỏ yếu, không thể đông lạnh con cá sấu kia bao
lâu, còn nữa, con cá sấu kia da dày thịt béo, rất
nhanh chóng khôi phục lại bản lĩnh tung tăng nhảy nhót như cũ.