Tô Yên lặp lại một lần nữa. "Ta nói này em gái. "
Người phụ nữ gầy vừa rồi mặt mày còn hớn hở nói về đàn ông giờ sắc mặt nghiêm lại, đánh giá lại Tô
Yên, khẩu khí không khách khí như trước nói: "Rốt cuộc ngươi có phải bạn gái của đội phó Lưu hay
không a? Bằng không chuyện nhỏ như vậy cũng không biết?"
"Cái gì? Có chuyện gì ta không biết sao? Ta không quá rõ ràng."
Tô Yên có chút ngây thơ, nàng không rõ tại sao người phụ nữ gầy này đang nói chuyện hảo hảo lập tức
lại trở mặt như vậy.
"Thôi thôi, ngươi đừng nói chuyện với nàng nữa."
Người phụ nữ béo vẫn mang thần sắc khinh thường ở thời điểm người phụ nữ gầy muốn giáo huấn Tô Yên
thì kéo người kia đi ra ngoài của lớn của khu hành chính.
Để lại Tô Yên không hiểu gì, nàng muốn hỏi rốt cuộc nàng nói sai cái gì, nhưng không dám tùy tiện
đuổi theo, sau đó Tô Yên nhớ tới người nhân viên bị nàng vứt ở một bên, vì thế muốn tâm sự bắt
chuyện với hắn, nhưng người kia đã sớm không còn ở đó nữa.
Ngoài cửa khu hành chính, người phụ nữ hơi béo một chút chút túm lấy cánh tay của
người phụ nữ gầy, kéo đi phía trước, bắt đầu giáo huấn nàng: "Không phải ta đã nói với ngươi, không
thấy hoàn cảnh hiện tại của Tiểu Chu thành là cái gì sao, người ngư long hỗn tạp ở khắp nơi, người
phụ nữ kia nói mình là bạn gái của đội phó Lưu, ngươi liền tin hay sao a? Thiên hạ này có người ngu
ngốc giống ngươi hay không."
"Chuyện này còn có thể giả tạo hay sao?" Người kia không cho là đúng nói tiếp:
"Chốc lát nữa đội phó Lưu tới nhìn một cái không phải phân biệt được thật giả hay sao?"
"Ngươi nói đi, đội phó Lưu tốt như vậy, làm sao lại có một cô bạn gái không hiểu
chuyện như vậy? Ta xem a, tư tưởng người phụ nữ này có chút tật xấu, vừa rồi ngươi nghe nàng hỏi
không? Nàng hỏi Chiến Luyện có mấy người phụ nữ... Mấy người a! Ai dám làm người phụ nữ của Chiến
Luyện a? Không bị. "
Câu nói tiếp theo người phụ nữ gầy không dám nói, chỉ duỗi tay làm động tác cắt cổ, sau đó thè
lưỡi, trợn trắng mắt, giữ kín như bưng.
Người phụ nữ béo vẫn mang vẻ mặt khinh bỉ càng thêm trào phúng bình luận:
"Người phụ nữ này, chỉ thoáng qua đã thấy không phải người đứng đắn gì."
"Chỗ nào không đứng đắn? Ta là loại không dính hương vị khói lửa phàm tục."
"Vì không dính khói lửa phàm tục."
Người phụ nữ hơi béo cũng là loại người khá bát quái, nhưng con mắt nhìn người của nàng rất độc
đáo, nàng phân tích cho người phụ nữ gầy:
"Ngươi nghĩ lại xem, hiện tại không giống như trước mạt thế, người phụ nữ nào đi trêи đường không
ăn mặc giống chúng ta, che kín mít như phụ nữ Trung Đông a? Chỉ có nàng ta, mặc một thân trắng
bạch, áo sơ mi dùng loại chiffon, trong suốt đến nhìn thấy cả áo nịt ngực bên trong, nàng còn trang
điểm, thế đạo này rồi, ăn mặc như vậy phần lớn đều là loại phụ nữ không đứng đắn."
Trong lúc nói chuyện, ở đối diện hai người có một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu trắng đi giày
cao gót lắc ʍôиɠ đi tới, sau lưng người phụ nữ này có một người đàn ông đi theo, người đàn ông kia
bước nhanh lên phía trước, vỗ vỗ ʍôиɠ người phụ nữ hỏi:
"3 vạn tinh hạch."
"5 vạn không thể thiếu một viên!" "5 vạn thì phải 2 phát."
"Không thể quá 2 giờ."
Người đàn ông cò kè mặc cả với người phụ nữ, lướt qua đầu vai của người phụ nữ béo, rồi hai người
chui vào một nhà bạt ở ven đường, thoáng chốc sau, những âm thanh thoải mái rầm rì truyền ra ngoài
nhà bạt.