"Ngươi đi tìm những người khác đi."
Không phải An Nhiên không nhìn ra tâm tư của Chiến Luyện mà là, mỗi lần hắn làm động tĩnh đều
quá lớn, vừa nói đến cũng cảm thấy thẹn, không riêng gì hắn còn đặc biệt thích nàng
kêu..... cho nên thôi bỏ đi, giờ không phải thời cơ tốt cũng như không phải địa điểm tốt.
"Để ta đi tìm ai? Ta mới không đi."
Hắn nắm tay nàng, lôi kéo, nhẹ nhàng kéo về, An Nhiên không để ý tới hắn, vọt về phòng ngủ.
Chiến Luyện ở phía sau cũng không mạnh bạo kéo nàng, chỉ chờ nàng đi tới cửa phòng ngủ, hắn mới
bước vài bước đi tới, đem An Nhiên chặn ngang bế lên, xoay mấy vòng tại chỗ.
An Nhiên cười ha ha, đôi tay nàng vòng qua cổ Chiến Luyện, nhìn lên trần nhà đang xoay tròn.
Sau đó hắn thả nàng xuống, hai người cùng đi vào phòng ngủ, cùng Chiến An Tâm, nằm ở trêи giường
đơn thuần nói chuyện phiếm.
Trong cảnh sắc hoang vắng của tiểu khu, nhân sinh ồn ào, mọi người đều rất kϊƈɦ động, ở chỗ đất
trống đốt lên một đám lửa trại, mỗi người đều vô cùng cao hứng, vây quanh ánh lửa trại vừa múa vừa
hát, phảng phất như diệt đi đóa Nhục Hoa vây công bọn họ bao ngày qua, từ đây về sau cuộc sống của
bọn họ sẽ thoát ly khổ hải.
Mấy chuyên gia nông nghiệp đang ngồi cạnh đống lửa, thảo luận công việc gieo trồng về sau, toàn bộ
dị năng giả hệ mộc và hệ thủy đều được tập hợp, Bàn Tử cũng tìm mấy dị năng giả hệ thổ chuẩn bị
thay đổi thành phần thổ nhưỡng trong tiểu khu, đem mặt đất toàn đá sỏi, biến trở về
đất đai thổ nhưỡng phì nhiêu thích hợp với việc gieo trồng.
Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào tổ chúc một ít người, đi dọn dẹp vật tư trong siêu thị kia, vật tư bên
trong còn hoàn hảo, bởi vì có đóa đại Nhục hoa, toàn bộ vật tư ở bên trong và bên cạnh siêu thị còn
hoàn hảo không tổn hao gì, hoàn toàn không bị những người sống sót đặt chân qua.
Một khu trung tâm thương mại lớn như vậy, đều có thể nuôi sống hơn 500 người trong đội ngũ này vài
tháng, càng không phải bàn về những cửa hàng xung quanh đó.
Tựa hồ như sinh hoạt càng ngày càng tốt, gió lạnh lướt qua, nhưng nhiệt tình trong lòng mọi người
lại không giảm.
Trương Bác Huân lại vội vàng qua lại, ở trong tiểu khu tìm đông lại tìm tây, xụ mặt, chỉ huy vài
người lính trong tay.
"Lại đi tìm!"
Lạc Phi Phàm ngồi bên đống lửa, tràn ngập tò mò thò qua, hỏi: "Sao? Có chuyện gì xảy ra?"
"Không thấy Đường Ti Lạc."
Trương Bác Huân đã thay thường phục, xoay người, đỉnh mày anh đỉnh nhăn lại, nhìn Lạc Phi Phàm.
"Lôi Giang, cùng những người trước đó lưu lại trong tiểu khu, không muốn đi ra ngoài cũng không
thấy."
"Bọn họ đi rồi."
Bàn Tử ở bên đống lửa lắc la lắc lư, nhảy điệu Tango, giương giọng nói: "Các ngươi đi không bao lâu
thì Lôi Giang mang theo người chạy mất, còn mang đi toàn bộ số dị năng giả hệ mộc và hệ thủy trong
đám quân nhân." "Cái gì?!!!" Trương Bác Huân tiến lên, túm lấy cổ áo của Bàn Tử, mày
kiếm dựng lên trong ánh mắt tràn đầy lửa giận muốn giết người.
"Ngươi nói rõ ràng!"
Tư thế kia, phảng phất như có cừu hận không độ trời trung với Bàn Tử, làm Bàn Tử sợ tới mức nhanh
chóng mím chặt miệng lại, những người đứng ở phía xa cũng ngậm chặt miệng lại, bộ dạng cái gì cũng
không nói.
Nhóm người này của Bàn Tử tựa hồ như càng bị chèn ép càng không dám nói nửa lời, sợ họa từ miệng ra
có khi nào liên lụy tới chính mình không biết chết như thế nào.
"Trương Bác Huân!"
Lạc Phi Phàm ở phía sau túm lấy cổ áo sau của hắn kéo ra. "Ta đến nói với hắn."
Vừa nói Lạc Phi Phàm kéo Trương Bác Huân ra xa, một cánh tay vòng qua cổ Bàn Tử, rất thân thiết kéo
Bàn Tử sang một bên, hai người, người một câu ta một chữ nói lên.