dị năng của nàng bị chính mình tiêu hao quá mức gây ra thống khổ, nhưng sự thống khổ này sao bằng
sự thống khổ khi chưa tìm được Oa Oa.
Cho nên thế nhân kinh ngạc dị năng của nàng tăng lên quá nhanh, vô luận bước chân đi về phía nam
của bọn họ có nhanh như thế nào, thì An Nhiên luôn có thể đem thực vật biến dị không chế trong phạm
vi của mình.
Nhưng bởi vì nàng không ngừng tiêu hao dị năng quá mức như này, gần như tự mình hại mình!
"Nếu lạnh đứa nhỏ sẽ biết mặc thêm quần áo, đừng lo lắng."
Nhìn dáng vẻ An Nhiên thế này, trong lòng Chiến Luyện không ngừng đau đớn, đó là con gái hắn a, làm
sao hắn không nóng lòng như lửa đốt được, nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất của bọn họ rồi, chỉ cần
qua sông, là cách
Tương thành chỉ còn một tỉnh nửa, nhưng mà, mãi cho tới hiện tại, bọn họ đều không nhận được một
chút tin tức nào của Oa Oa cả.
Chỉ bằng tín hiệu di động kia, có đôi khi tự hắn cũng thấy sợ hãi, sợ khi bọn họ chạy tới Tương
thành, kết quả lại không có gì, có lật từng tấc đất ở Tương thành lên cũng không thể
tìm ra được Oa Oa thì làm sao bây giờ?
Cũng có khi tìm được rồi nhưng Oa Oa đã..... Làm cha làm mẹ, làm sao có thể tiếp nhận được điều đó?
Làm sao có thể chịu đựng được đả kϊƈɦ như vậy?
Nhưng phía trước kia dù có là địa ngục, dù kết quả có như thế nào, dù không tìm
được, thì không đi qua thì làm sao có thể biết kết cục cuối cùng? Lúc này, ở phương nam.
Oa Oa đã bị nhốt ở Tinh khu trong Tương thành vài tháng, trêи lưng nàng đeo hai thanh đao, trêи
cánh tay còn bó một con dao sắc nhọn, cẳng chân cũng cột hai thanh đao, mài tóc của nàng đã dài
thêm một chút, đen hơn so với lúc trước ở Bách hoa thành.
Thân mình cũng cao hơn không ít, tuy rằng làn da bị phơi đen nhưng cũng trắng hơn rất nhiều so với
A Văn và A Võ, trang phục của hai đứa nhỏ kia cũng không khác với Oa Oa là bao.
Nhìn dáng vẻ có thể thấy được, mấy ngày nay, bọn nhỏ trải qua những ngày khẩn trương và bi thảm
hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi ở phương bắc.
Ba đứa trẻ đang hành tẩu trêи con đường đầy mảnh kính vỡ, một cơn gió lạnh thổi tới, Oa Oa nhặt một
chiếc ghế trong tầm tay vung lên đập vỡ tủ kính vốn đã rạn nứt bất kham trước mặt, rồi nhảy dựng
lên, thuận tay rút thanh đao dài sau lưng ra, đẩy ra bức màn rách nát phía trước, sau đó vui sướиɠ
ngập tràn quay đầu lại kêu gọi A Văn và A Võ bên ngoài tủ kính: "Nhanh vào đây, nơi này có quần áo
trẻ con!"
A Văn, A Võ nhanh chóng đi vào, đứng dưới ánh sáng vựng ám của cửa hàng, nhìn khắp nơi, nơi này là
một cửa hàng thời trang trẻ em tuy rằng hỗn loạn lung tung nhưng vẫn là cửa hàng, có rất nhiều quần
áo của trẻ nhỏ, còn chưa bị người khác lấy đi.
"Nhưng mà thật nhiều bụi."
Oa Oa che mũi che miệng lại, cầm đao trong tay, vỗ vỗ lên một chiếc áo lông vũ màu đỏ trêи giá
treo, phía trêи in hình một con heo nhỏ, thì ghét bỏ nói:
"Ta mới không mặc quần áo hình con heo đâu, ta muốn mặc áo hình con thỏ!"
Tuy rằng sau khi mặt thế đã không có heo, dù có thì cũng là heo biến dị, nhưng Oa Oa nhìn thấy
trong đầu của một số người, ấn tượng về heo không được tốt lắm, hơn nữa khi mắng chửi người khác
đều lôi heo ra a.
Cũng không biết người trước khi mạt thế vì sao muốn in hình heo lên quần áo của trẻ nhỏ nữa?
Logic thật kỳ quái!
"Được rồi, nhanh đi tìm mấy bộ quần áo đi, trong chốc lát động vật biến dị gần đây lại tới nữa đó."
A Văn duỗi tay, lấy từ trêи quầy hàng vài chiếc túi đựng quần áo, hắn đưa cho A Võ một cái sau đó
nhanh chóng thu nhặt mấy bộ quần áo cho trẻ nhỏ dưới mặt đất.