họ bị trôi về phía đông rất xa, rất xa, Tiểu Bạc Hà chỉ cảm thấy mình ở dưới sông không được bao
lâu đã lên được bờ, nhưng tại sao cứu viện của tỷ tỷ vẫn còn chưa tới?
Nghĩ nghĩ, Tiểu Bạc Hà quay lại, tìm chiếc nhiệt kế thủy ngân, rồi ngồi quỳ ở bên chăn của Lạc Phi
Phàm, do dự, không biết có nên đo thân nhiệt của hắn hay không, hắn vẫn đang ngủ, cả đêm đều dong
dài, đối với một người đang phát sốt thì đó là một việc hao phí thể lực.
Nhưng hiện tại đã qua 24 giờ, nếu hắn còn liên tục sốt cao, bọn họ rất có thể phải đi tới những căn
cứ lớn hơn, nếu nhiệt độ giảm xuống một chút thì có thể ở lại nơi này.
Bởi vì sốt cao liên tục, không nói tới việc bị biến thành tang thi mà có thể là bị bệnh khác, ví dụ
như viêm phổi hay viêm màng não gì đó, tuy rằng hiện tại bệnh này rất ít người bị nhưng cũng không
phải không có.
"Nhưng cứ nhìn ta như vậy sẽ làm ta hiểu lầm rằng ngươi có ý tứ với ta đó." Lạc Phi Phàm đang nhắm
mắt nằm trong chăn đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.
Sau đó Tiểu Bạc Hà ném chiếc nhiệt kế trong tay lên người Lạc Phi Phàm nói:
"Đo."
Hắn mở mắt, nghiêng đầu cười với Tiểu Bạc Hà, trong mắt phảng phất như cất chứa những vì sao lấp
lánh, rất đẹp.
Sau đó hắn duỗi tay cầm lấy chiếc nhiệt kế bên người, cười cong cong khóe mắt nhìn Tiểu Bạc Hà.
"Không cần đo, ngươi thấy không, ta vẫn còn đang sốt."
Lạc Phi Phàm cầm nhiệt kế nắm bàn tay lại giơ lên trước mặt Tiểu Bạc Hà, để nàng chứng kiến sợi
thủy ngân trong nhiệt kế làm sao có thể thần kỳ di chuyển.
"Đi!"
Tiểu Bạc Hà ngồi quỳ bên chăn nhanh chóng ra quyết định, cần phải lập tức đi tới căn cứ gần nhất,
căn cứ Ngũ Lí Hương, nàng thấy nhiệt độ cơ thể của hắn đã lên tới 42 độ, nếu cứ như vậy người này
không thành ngốc tang thi thì cũng thành ngốc tử.
Nàng bắt đầu thu thập tất cả vật tư trong động, mọi người trong nơi tụ tập kia đã để lại không ít
đồ ăn cho bọn họ, tiết kiệm một chút cũng đủ cho nàng và Lạc Phi Phàm cầm cự được tới căn cứ Ngũ Lí
Hương.
Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn Lạc Phi Phàm đã ngồi dậy, một tay chống lên đệm chăn, một chân khoanh
lại, ánh mắt lăng lăng nhìn nàng, ánh mắt kia có gì đó vô cùng nóng bỏng.
Mặt Tiểu Bạc Hà lạnh lùng, duỗi tay vứt một cái khăn lên đầu Lạc Phi Phàm.
Nàng không thích đàn ông dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, mấy năm nay rất nhiều người dùng ánh mắt đó
nhìn nàng, luôn cho rằng sẽ cùng nàng phát
triển ra thứ gì đó, nhưng mà bọn họ không phải chết thì cũng đã choáng váng hết rồi.
Nhưng mà đừng nói đến việc có thể đánh được Lạc Phi Phàm hay không, dù hắn không có dị năng nàng
cũng không thể làm như vậy đối với ân nhân cứu mạng mình.
Cho nên không bằng che mắt hắn, không nhìn là được.
Tiếng cười trầm thập truyền ra, Lạc Phi Phàm ngồi xếp bằng trêи chăn, cũng không lấy
ra chiếc khăn trêи đầu, chỉ nói với Tiểu Bạc Hà đang đi qua đi lại thu thập vật tư:
"Chúng ta chuẩn bị đi đâu?"
Không ai trả lời hắn, hắn lại bắt đầu tự quyết định, miệng hổ nháo bắt đầu cử động, tự nói đến cần
mẫn.
Bất thình lình, tấm khăn trêи đầu bị lấy ra, hắn ngẩng đầu thấy Tiểu Bạc Hà đã xách 2 chiếc ba lô
trong tay, một cái rất lớn, thoạt nhìn qua cũng khá nặng, còn phồng lên, còn một cái thì nhỏ hơn,
thoạt nhìn cũng nhẹ hơn một chút.