Mục lục
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó mắt hạnh của Lưu Toa Toa trừng to, nhìn Triệu Như, An Nhiên cùng Tiểu Bạc Hà, dặn dò nói:

"Chuyện này, ta cũng chỉ nói với ba người các ngươi, các ngươi đừng nói ra ngoài."

Triệu Như cười:

"Liên quan gì tới ta."

An Nhiên cũng nhún vai, nói với Lưu Toa Toa:

"Ta sẽ không nói, Tiểu Bạc Hà càng sẽ không nói ra ngoài, bất quá chuyện này, vẫn phải xem Trương

Bác Huân nghĩ như thế nào, ngươi a, đừng thay hắn bất bình."

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa lại vang lên, nghĩ đến những người bên ngoài, đại khái đã phân thắng bại

đi, Triệu Như đứng dậy, tới mắt mèo ở cánh cửa nhìn ra, còn An Nhiên cũng đang "xem" bên ngoài.

Gõ cửa là người đàn ông đuổi giết người phụ nữ kia, người này tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng,

trước đó có hai ba người vây quanh hắn, kết quả lúc đánh nhau, người đi cùng bị đám người đá cửa xử

lý, sau đó hắn lại xử lý tốp người đá cửa, hiện tại tới gõ cửa, đại khái là tìm kiếm sự trợ giúp.

Triệu Như không mở cửa, An Nhiên cũng không để cho Triệu Như mở cửa, người đàn ông kia gõ cửa nửa

ngày thì cửa phòng đối diện mở ra, người phụ nữ lúc đầu bị đuổi giết kia đi ra, tư thế đi đường

xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm thấy không tự nhiên, tay nàng còn cầm một con dao biểu tình phi thường thống

khổ.



Nói như thế nào nhỉ? Người phụ nữ này vừa nhìn cảm giác không đúng ở chỗ nào đó, cảm giác như là ở

trong thân thể nàng có phát sinh điểm gì đó. Sau đó người phụ nữ này giơ con dao lên, mang theo tâm

tình bi phẫn giết người đàn ông đuổi giết nàng kia.

Tiếp theo, đổi lại người phụ nữ này lại bắt đầu gõ cửa, gõ cửa phòng của An Nhiên, Triệu Như từ

trong mắt mèo nhìn biểu tình trêи mặt nàng kia, khuôn mặt bắt đầu mất tự nhiên cực độ, giống như

giết người giết đến chết lặng rồi, cảm giác có chút biến thái, bất quá nàng này gõ cửa

tựa hồ cũng là muốn tìm kiếm sự trợ giúp.

Sau đó Triệu Như quay đầu lại, nhìn An Nhiên, An Nhiên lắc đầu, ý nói Triệu Như không cần mở cửa,

nàng ngồi ở mép giường nói với Triệu Như: "Người trong phòng đối diện kia, tất cả đều đã chết."

Phòng đối diện, chính là mấy người đàn ông mở cửa cho người phụ nữ bị đuổi giết đi vào.

Người phụ nữ này vừa mở cửa ra giết người, lục đằng của An Nhiên đang bám vào trần nhà cũng bò vào

phòng, nhìn đến thảm cảnh trong phòng, tất cả đều đã bị giết chết.

Giường đệm kia rất hỗn độn, bên trong có hai người đàn ông còn đang cởi quần, phơi thây trơn bóng

nằm trêи mặt đất.

Đây hoàn toàn không cần phải đoán, vừa rồi hai người đàn ông này để cho người phụ nữ này đi vào

phòng, rồi làm chút gì, không nghĩ cũng biết.

Người trong gian phòng kia bị giết, cũng là bình thường." "Cho nên người phụ nữ này, chính là Trần



Triều Phát sao?"

Triệu Như không dám tin tưởng nhìn An Nhiên, Trần Triều Phát cũng có thể biến hóa thành phụ nữ hay

sao? Hay là từ đầu đến cuối chỉ là suy đoán của An Nhiên, Trần Triều Phát không thể biến hóa diện

mạo hết thảy chỉ là một loại trùng hợp thôi.

An Nhiên hít một hơi thật sâu, cảm giác như lông tơ trêи xương sống đều dựng thẳng lên, nàng

nghiêng đầu nhìn Triệu Như nói:

"Không nhất định, Vân Đạo lại xuất hiện."

Vân Đào thứ nhất vẫn chạy lên gõ cửa từng phòng, thông báo cho mọi người trốn đi

không cần mở cửa, chạy đến một nơi không có thực vật, sau đó không thấy bóng dáng, làm sao không

thấy An Nhiên cũng không biết.

Vừa rồi nàng phân thần.

Nhưng người ở trong đại sảnh tầng 1 vẫn cứu giúp những đứa trẻ, lúc này lại đi lên, phía sau còn

mang theo mấy đứa nhỏ, đi thang máy trực tiếp lên tầng 5.

Đầu óc An Nhiên có chút hỗn loạn, đem chuyện này nói với Triệu Như, Triệu Như nói:

"Vân Đào này khẳng định là thật, lúc trước người kia là giả, An Nhiên, ngươi xem đi,

Vân Đào này có tính thương, còn cứu giúp nhiều đứa trẻ như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK