Trong tiếng thút thít khóc của Đường Ti lạc, còn mang theo chút ý vị cầu xin, nhưng Trương Bác Huân
vẫn cứ bước đi, hiện tại ở bên Đường Ti Lạc này làm hắn không thể thở nổi, hắn hy vọng có thể tìm
được một chỗ, chỉ có một mình, đem toàn bộ những vấn đề này suy nghĩ kỹ một chút.
Vì vậy hắn tự nguyện mang theo vài người quân nhân, đi về phía Đông, tìm nơi thích hợp để cư trú,
cho nên hôm nay hắn tới đây, là để cáo biệt Đường Ti Lạc, kết quả, còn chưa kịp nói gì, đã bị thút
thít rồi sướt mướt các loại chặn toàn bộ lời dặn dò quan tâm hắn muốn nói ra miệng.
Trêи nền tuyết, Đường Ti Lạc giống như phát điên, đi chân trần khóc lóc tìm Triệu Như, nàng đi
khắp nơi hỏi hỏi, không cẩn thận đụng tới An Nhiên.
Nhưng hiện tại An Nhiên đã không có ở trong tâm trí nàng ta, nàng đã mất đi quá nhiều đồ vật, vì
thế tại cái mạt thế với nhân tình ấm lạnh này, nàng
bức thiết khát vọng bắt lấy một số thứ, Trương Bác Huân là tồn tại mà nàng tuyệt đối không thể mất
đi.
Đường Ti Lạc duỗi tay, muốn đẩy An Nhiên đang chặn đường ra, An Nhiên liền trở tay đẩy ngã Đường Ti
Lạc đang muốn vội vàng chạy về phía trước xuống nền tuyết.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mỗi người, trò khôi hài trêи người Đường Ti Lạc đã sớm hấp dẫn rất
nhiều người quan khán.
Dưới vạn chúng chú mục, An Nhiên cúi đầu nhìn Đường Ti Lạc, nàng ta còn đang giãy giụa muốn ngồi
dậy từ trêи nền tuyết, khóc lóc kêu tên Triệu Như, muốn Triệu Như xóa sạch đứa nhỏ trong bụng nàng.
Triệu Như đứng bên một chiếc xe, lạnh lùng nhìn nàng ta khóc lóc, nổi điên đến hỏng mất, nàng không
nói lời nào cũng không lộ mặt.
An Nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Triệu Như một cái, từ trong chiếc áo lông vũ móc ra một cái
gương nhỏ, đưa ra trước mặt Đường Ti Lạc, nói: "Đường Ti Lạc, nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi đi,
lúc trước người phụ nữ tự đắc vênh váo đang ở chỗ nào vậy? Ta không nói tới trạng huống bây giờ của
ngươi, có phải do chính ngươi tạo nên hay không, nhưng cuộc đời này đã từng đối đãi với ngươi không
tệ lắm, cuộc đời như một ván bài rất nhiều ngươi nắm trong tay những quân bài thối nát hơn gấp trăm
gấp ngàn lần so với ngươi nhưng họ vẫn có thể đánh rất khá, mà ngươi, luôn dây dưa ở
trong những ấp áp đã qua, vô pháp tự kềm chế, ngươi không thấy ngươi làm thất vọng người cha uy
phong lẫm lẫm của ngươi hay sao?"
"Không,... không cần nói tới ông, không cần nói tới ông, không cần nói với ta về ông nữa!!!"
Vừa nghe An Nhiên nhắc tới ba ba nàng, Đường Ti Lạc càng thêm hỏng mất, nàng tự xét lại quãng đời
ngắn ngủi của mình, toàn bộ những bi thảm đều bắt đầu từ lúc phụ thân nàng mất.
"Vì cái gì không thể nói về ông ấy?"
An Nhiên ném chiếc gương trong tay vào người Đường Ti Lạc.
"Ngươi là con gái của ông, vô luận đã trải việc gì, vô luận sống không bằng chết, đây đều là quá
khứ vô pháp thay đổi, trừ bỏ tiếp thu ngươi không còn lựa chọn nào khác, không cần xem những điều
đã qua đi là không tồn tại." Đường Ti Lạc nhặt lên chiếc gương nhỏ ném trêи người mình,
ôm trong lòng bàn tay khóc lên, vừa nhìn gương vừa khóc.
"Ta biết ngươi đang hối hận, vậy ngươi hào phóng thừa nhận ngươi đang hối hận đi, đứa nhỏ này không
phải vấn đề căn bản giữa ngươi và Trương Bác Huân, ngươi đã từng vô số lần chém đinh chặt sắt cự
tuyệt Trương Bác Huân như vậy, chính là Dương Quá cũng đều bị thương thấu tâm can khi gặp phải một
Tiểu Long Nữ như ngươi, những lời cự tuyệt kia không phải ngươi muốn nó không phát sinh thì nó chưa
từng phát sinh qua, hiện giờ
thái độ của Trương Bác Huân không quan hệ tới việc đứa nhỏ có phải của người khác hay không. Mà là
ở ngươi."
Những lời An Nhiên nói vang lên liên tục bên tai Đường Ti Lạc, nàng ta ngẩng đầu nhìn An Nhiên khóc
đến không còn là chính mình, khóc như vừa mới trải qua một hồi ác mộng, mới vừa được đánh tỉnh,
đương nhiên nàng biết, Trương Bác Huân sẽ không để ý nàng mang thai hay không, thậm chí nếu Trương
Bác Huân còn yêu nàng, căn bản hắn sẽ không để ý nàng đã từng có qua lại với mấy người đàn ông.