năng cả đời này, đều không có biện pháp làm được.
Nàng cho rằng Đường Kiến Quân cố ý tìm nàng đến, là muốn nói cho nàng, ông không bỏ xuống được
Đường Ti Lạc hay gì gì đó, nhưng là, nàng sai rồi, nàng nghe được ông nói:
"Ti Lạc, ngươi, từ nay về sau.... phải tự giải quyết cho tốt, ba ba đi rồi, thay ta hảo hảo mang
theo những người lính đó..... Còn có những người già phụ nữ và trẻ em, An Nhiên.... giao
cho.... giao cho.... ngươi.... Sẽ không, sẽ không để ngươi bạch bạch... chiếu cố.... An
Nhiên.... trời cao sẽ trả thù lao cho ngươi.... báo đáp. "
Đường Ti Lạc mang theo binh lính, còn An Nhiên mang theo người già phụ nữ và trẻ em?~~~
Nghe di ngôn lúc lâm chung này của Đường Kiến Quân, An Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng bởi
vì người sắp chết, nàng cũng không tốt để cự lại lời cầu xin của ông, còn về thù lao hay gì đó mà
ông nói, An Nhiên nghĩ nghĩ, hiện giờ Đường Kiến Quân trừ bỏ binh lính ra, thì còn dư lại cái gì?
Có thể trả thù lao cho nàng? Chẳng qua là lừa nàng đi.
"Các ngươi.... các ngươi phải hảo hảo.... không cần nội chiến.... hãy nhớ....
hãy nhớ.... sinh tồn.... quan trọng nhất. "
Nói xong lời này, đột nhiên, Đường Kiến Quân nhảy dựng lên, trong miệng phát ra một tiếng rống của
tang thi, Trương Bác Huân ở bên cạnh trong mắt hàm chứa nước mắt, kéo Đường Ti Lạc ra xa,
đôi tay áp lấy hai vai của Đường Kiến Quân, trong tiếng hét chói tai của Đường Ti Lạc, vung
một đao kết thúc.
"A!!!~~~ Ba ba, ba ba, ba ba!!!"
Đường Ti Lạc bị đẩy ngã trêи mặt đất, gào khóc bò dậy, đấm đánh đá lên người Trương Bác Huân, trong
miệng hét lên giận dữ:
"Ngươi giết ba ba ta, ngươi giết ba ba ta, Trương Bác Huân ngươi là hung thủ giết người, ngươi là
hung thủ giết người, ta hận ngươi, ta hận ngươi!!!" Trương Bác Huân bất chấp nàng đấm đá, không nói
lời nào, nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng lăn xuống, người ở đây, trừ bỏ An Nhiên có chút lạnh lùng
ra, thì đều nhịn không được mà rơi nước mắt.
Nhìn Đường Ti Lạc nổi điên, An Nhiên chịu không nổi, nàng ta giống bệnh tâm thần, đem Trương Bác
Huân thành hung thủ giết người? hận hắn, điều này có thể trách Trương Bác Huân hay sao?
Nàng đứng dậy, ra cửa, nhìn Chiến Luyện ôm Oa Oa đứng canh giữ ở cạnh cửa, nàng tiến lên, ôm chặt
Chiến Luyện cùng Oa Oa.
"Đi ra ngoài thôi, Đường Kiến Quân đi rồi."
Lại một hồi sinh ly tử biệt, nhìn nhiều, càng ngày càng phải kiên cường. Tiếp theo, trong tiếng
khóc dường như hỏng mất của Đường Ti Lạc, mọi người bắt đầu xử lý hậu sự cho Đường Kiến Quân, ở cái
xã hội kỳ quái này, mọi người nhất trí quyết định hỏa táng ông, cho nên Lạc Phi Phàm ở lại bên này,
muốn đưa ông đoạn đường cuối.
Chiến Luyện cùng Vân Đào tìm một tòa nhà không ai ở, tạm thời dàn xếp ở, chờ hậu sự của Đường
Kiến Quân xong xuôi lại thương lượng với đám người quân nhân kia, đi siêu thị kia tiêu diệt
đóa nhục hoa khổng lồ.
Sắc trời Tương thành dị thường tái nhợt, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, Đường Kiến Quân
được hỏa táng trêи một tảng đá, tuyệt đại đa số người còn sống sót đều đi ra tiễn đưa
ông, bọn họ lấy ra một cái bàn, trải lên một tấm vải bố trắng, đem quân trang cùng với những huân
huy chương trước ngực ông đặt ở trêи tấm vải.
Ngọn lửa bùng lên, đám quân nhân đứng vây quanh một vòng theo hiệu lệnh, giơ tay cúi
chào, Chiến Luyện cùng Vân Đào đứng ở bên cửa sổ, cũng giơ tay cúi chào, tiễn đưa một người quân
nhân rời đi.
Có tiếng khóc vang lên, ai oán mà bi thương, An Nhiên ngồi trong phòng khách, ôm Oa Oa, nhẹ nhàng
dỗ dành đứa nhỏ ngủ, Tiểu Bạc Hà vô biểu
tình ngồi trêи một chiếc sô pha khác, đối với việc Đường Kiến Quân rời đi, đứa nhỏ không có nửa
phần cảm tưởng.