Mục lục
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa nhỏ tuy bé nhưng hiểu chuyện lại rất thương người

Hồ Trinh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao tiết kiệm một chút, không tới mức

bị chết vì khát là tốt rồi, nhưng không nghĩ A Võ bị khát thành như vậy.

Oa Oa nắm tay A Văn chạy ra ngoài lấy nước cho A Võ, An Nhiên và Hồ Trinh ngồi trong phòng nghe

nàng nói về tình huống của bọn họ.

Nơi kia, đất đai đã không còn thực vật, càng ngày càng sa mạc hóa, lại nói bệnh của A Võ chính là

bắt đầu từ khi thời tiết trở nên nóng bức.

Nhưng ai cũng không biết, đến tột cùng đứa nhỏ bị làm sao, cũng không ai quan tâm đến tình huống

của A Võ, "chồng hờ" của Hồ Trinh lại càng cảm thấy sự sống chết của A Võ không quan hệ gì tới hắn,

hắn chỉ phụ trách sinh, thậm chí đứa nhỏ này tới bây giờ chỉ là ngoài ý muốn của hắn

mà thôi!

Chỉ có một mình Hồ Trinh, mang theo A Văn đi khắp nơi tìm thầy trị bệnh, trêи đời này, người quan

tâm A Võ không muốn hắn rời đi nhân thế cũng chỉ có hai người là Hồ Trinh và A Văn.

Mà Hồ Trinh chỉ là một người bình thường, ở mạt thế này làm sao chống chọi được? Đừng tưởng chỉ nói

ra bên ngoài là thời mạt thế nhưng nó là nhân tính trần trụi bày ra trước mắt mỗi người.

Không có năng lực, để tự bảo vệ mình chỉ có thể vứt bỏ con cái thân nhân hoặc là dựa vào cường giả,



mà kẻ yếu kém chỉ có thể trở thành thịt cá chịu sự khi dễ của cường giả, không có đạo lý gì để nói.

An Nhiên hít một hơi thật sâu, hơi hơi nhíu mày, chuẩn bị nói với Hồ Trinh thì thấy Oa Oa và A Văn

chạy tiến vào, hai đứa nhỏ mỗi đứa bưng một bình nước trong tay, lại bón cho A Võ uống, đứa nhỏ chỉ

uống mấy ngụm đã hết bình nước trong tay Oa Oa, lại muốn uống bình nước trong tay A Văn, An Nhiên

ngăn lại nói:

"Được rồi, hai đứa đừng cho A Võ uống nữa, lúc trước vì quá khát nên muốn uống

nhiều, hiện tại đột nhiên cho hắn uống quá nhiều sẽ có vấn đề, chậm rãi mà tới a các con!"

"Nha!"

Oa Oa nghe lời gật đầu, rồi cười với An Nhiên:

"Vậy ma ma, con có thể mang đồ chơi của con tới đây cho tiểu đệ đệ chơi được không?"

"Đi đi..."

An Nhiên cười ôn nhu, Oa Oa lại nắm tay A Văn thình thịch thình thịch chạy ra ngoài.

Hồ Trinh hâm mộ nhìn Oa Oa nói:

"Oa Oa được dạy dỗ thật tốt, đứa nhỏ tuy bé nhưng hiểu chuyện lại rất thương người."

"Ai da, ngươi đừng khen nó."

An Nhiên lộ biểu tình chịu không nổi, nói với Hồ Trinh:

"Chờ ngươi tiếp xúc lâu với nó, ngươi sẽ biết, gì mà hiểu chuyện gì mà thương người,



làm ngươi đau đầu mới là sự thật!"

Nói chuyện, làm hai người lại nở nụ cười, phảng phất như trở về lúc đang ở bệnh viện, những ngày

tháng dựa dẫm vào nhau kia, lúc ấy không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nghĩ lại, cũng may còn có

người sống sót bên người nếu không những ngày ấy sẽ gian nan như thế nào a.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, không biết gì sao, A Võ vốn dĩ tràn ngập tử khí dần dần tốt lên, từng

đám từng đám nhân viên y tế cũng không thể giải thích được nguyên cớ.

Bất quá mọi người quá bận rộn, hỏa hoạn ở phía nam càng lúc càng thường xuyên, nhiệt độ càng ngày

càng cao, ở khắp nơi không có bóng cây thực vật động vật biến dị sống sờ sờ bị phơi thành thịt khô,

nhưng không ai dám đi ra đào tinh hạch, bởi vì ban ngày con người cũng không dám đi

ra khỏi phòng.

Dưới loại thời tiết như thế này, căn cứ Kim Môn đưa người máy tới Bách Hoa thành, được nhóm chuyên

gia của Bách Hoa thành cải tạo lại, sau đó đưa 500 người máy tới Thiên Viên Sơn.

Nhìn đám người máy bước đều rồi xếp hàng trước mắt Chiến Luyện cảm thấy rất kỳ quái, kéo lấy eo An

Nhiên hỏi:

"Vợ à, nếu ngươi muốn diệt đám động vật biến dị thì tìm Lạc Phi Phàm không tốt hay

sao? Hiện tại sức công phá hỏa cầu của hắn cũng không khác gì bom cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK