"Một bộ phận đi phía trước là hệ kim, còn có một ít tang thi bình thường, phía sau khoảng gần 20
con tang thi hệ thủy."
"Phải dẫn đám tang thi đó đến nơi khô thoáng."
Người nói chuyện là Chiến Luyện đang ngồi ở thùng xe phía sau, hắn từ lúc An Nhiên lao ra khỏi
thùng xe đã ngồi ở đây, trong lúc An Nhiên tìm Triệu Như thì trong lòng Chiến Luyện cũng nhanh
chóng tổ chức một vài phương án đối phó.
Mưa lớn như vậy, ở nơi lộ thiên căn bản không đốt lửa được, những con tang thi hệ kim rất khó đối
phó, càng đừng nói đến tang thi hệ thủy, ở ngày mưa, đám tang thi hệ thủy giống như được thêm vào
thuộc tính, sẽ khó đối phó hơn rất nhiều so với con hệ thủy mà Triệu Như từng giết chết.
Lạc Phi Phàm đứng ở bên người hắn, gật gật đầu, chỉ ra một con đường nhỏ bên cạnh miếu này, bên
cạnh đường nhỏ còn có một cái lạch nước.
"Lúc chúng ta đi kiểm tra địa hình, đã phát hiện đi dọc theo con đường nhỏ này chính là trường tiểu
học của thôn, bên trong trường có một cái lễ đường khá lớn, có thể chứa khoảng 200 người."
"Vậy dẫn chúng tới lễ đường rồi giết."
Chiến Luyện quyết định rất dứt khoát, tiếp theo chính là suy xét đến việc đám người lão nhược bệnh
tàn dựng kia nhiều như vậy có trở thành nhân tố chủ yếu hấp dẫn đám tang thi kia không, rốt cuộc
nhiều người như vậy, mặc dù người lớn có thể cố nén không phát ra tạp âm, nhưng có
trẻ nhỏ họ không thể khống chế được việc náo loạn hay khóc lớn.
"Cho nên chúng ta cần một người liên tục phát ra tạp âm, hấp dẫn tang thi đi theo chúng ta mà không
đi bao vây ăn thịt những người sống sót khác!" Chiến Luyện nhìn vài người trong miếu nhỏ, muốn hỏi
một chút ai nguyện ý làm người dẫn quái này, Trương Bác Huân vẫn ngồi bên đống lửa không nhúc nhích
lúc này mở miệng nói:
"Để ta đi."
Vào sinh ra tử, hắn luôn là người tích cực nhất.
Triệu Như nghiêng đầu nhìn Trương Bác Huân một cái, nhíu mày, An Nhiên lại nhìn Triệu
Như, khẽ thở dài.
Nàng biết Triệu Như có khúc mắc với Trương Bác Huân, nếu người này có tội ác tày trời thì Triệu như
có lý do không bị gánh nặng tâm lý để đuổi
Trương Bác Huân ra khỏi đội ngũ một lần nữa, thậm chí có thể giết chết hắn.
Nhưng cố tình, Trương Bác Huân luôn biểu hiện không tốt cũng không xấu, làm Triệu Như rất khó làm.
Nhân tính con người không tốt giống như trong tưởng tượng nhưng tựa hồ
.... cũng không đổ vỡ hết.
Phương án đã được định ra, mọi người bắt đầu chuẩn bị, Lạc Phi Phàm đi tới mấy phòng ở phía sau tìm
Bàn Tử, nói một chút với họ kế hoạch, Bàn Tử liền bắt đầu tổ chức mấy người dị năng giả
hệ thổ, gia cố lại chung quanh phòng ở của đám người sống sót.
Cửa sổ cửa nhà gì đó đều vây kín, chỉ lưu lại một ít lỗ nhỏ để thông khí, thuận tiện đừng làm cho
bọn họ chết ngạt trong đó.
Sau đó Chiến Luyện cùng phối hợp với Bàn tử đổ lên trêи bức tường đất cùng gạch đá chút kim loại,
An Nhiên thì gieo một đoạn cây mây biến dị, dưới trời mưa, cây mây hấp thu nước mưa lạnh lẽo cùng
dị năng của An Nhiên, điên cuồng sinh trưởng.
Đám tang thi hình người đã đi tới rất gần, Chiến Luyện An Nhiên cùng đám người Lạc Phi Phàm tất cả
đều lên xe, đi theo dọc đường nhỏ ngoài miếu, vừa đi chạy như bay vừa ấn còi, Trương Bác Huân đứng
ở cách bức tường gạch đá cùng kim loại, hắn làm ra một cái đồng la cùng một cái chùy lớn, ngay lúc
tang thi ùa vào thì dùng chùy gõ vang đồng la.
Thanh âm "Loảng xoảng loảng xoảng" chói tai vang lên phá tan bầu không khí trong đêm mưa, một đoàn
tang thi tỏa định Trương Bác Huân, vọt về phía hắn, chỉ có một vài con đi về phía tường đất nơi trú
của đám người lão nhược bệnh tàn dựng.