bỏ những người chết ra thì bọn họ ngay cả cái cửa thành đều chưa từng chạm vào, tương
phản, còn bị bắt không ít người đi làm kho máu cho An Nhiên, cùng với bị thả ở ngoài của Nam
làm culi lao động.
Có vài căn cứ bắt đầu sử dụng đầu óc, dựa vào vũ lực ở mạt thế này tựa hồ là không được, vậy chỉ có
thể dựa vào đầu óc.
Cửa thành yên tĩnh, những bông tuyết lớn bắt đầu rơi xuống đã vùi lấp nửa cái cửa thành, Chiến
Luyện lái một chiếc xe, trở về từ tiền tuyến, nghiền áp lên đống tuyết trắng đi vào cửa thành, hắn
dừng xe ở cửa Bắc, nhảy xuống xe, chạy về nhà mình.
Xa xa phía sân nhà, hắn đã thấy An Nhiên mặc áo lông vũ, nắm Oa Oa cao bằng nửa cái hàng rào tre
chờ mình, hắn cười với An Nhiên, An Nhiên cũng cười với hắn, đợi đến lúc mở cửa cổng ra, hắn nghe
được An Nhiên đứng ở trong sân nói:
"Đã sớm biết ngươi trở về, Oa Oa vẫn luôn đứng ở nơi này chờ ngươi, ngoài phòng
tuyết lớn như này, đứa nhỏ cũng không chịu trở về."
Lúc này, Chiến Luyện đã chạy tới trước mặt An Nhiên cùng Oa Oa, khom lưng duỗi tay, bế lên Oa Oa
đang cao hứng, sau đó ôm An Nhiên, hôn một cái lên mặt nàng.
"Hôm nay bọn họ đệ lên hiệp nghị ngưng chiến, cho nên ta chạy trước trở về."
"Rốt cuộc bọn bị đánh sợ đi."
An Nhiên thả lỏng khẩu khí, chiến sự đã ngừng vài ngày, mọi người đều đoán được những căn cứ kia có
thể muốn đưa hiệp nghị ngưng chiến, cho nên trong nội tâm An Nhiên cũng có sự chờ mong nho nhỏ,
Chiến Luyện có thể nhanh chóng trở về, vì thế tùy ý để Chiến Luyện ôm eo, một nhà ba người ấm áp
dễ chịu đi vào nhà.
"Chưa chắc."
Chiến Luyện vào phòng nhưng cũng không thở phào nhẹ nhõm như An Nhiên, hắn giết chóc
quanh năm nên sự tình trêи chiến trướng luôn hiểu biết hơn so với An Nhiên.
"Tuyết càng lúc càng lớn, sợ là không nhỏ hơn so với năm trước, lại càng lạnh, người sẽ bị chết
cóng, ai muốn trong thời tiết như thế này đánh giặc chứ? Lại không phải thiểu năng trí tuệ."
"Vậy còn đưa hiệp nghĩ ngưng chiến gì chứ? Nói thẳng một câu đầu xuân lại đánh, sau đó trở về không
phải được rồi sao? Ngươi hung hãn thế nào cũng không có khả năng đuổi tới căn cứ của bọn họ đi."
Chạy quá xa có thể chạy ra khỏi phạm vi của ức chế virus, cho nên người của Bách Hoa thành đều cẩn
thận đi dò đường, xác định không bị biến đổi thành tang thi bọn họ mới dám đi trước cắm cờ a.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao An Nhiên nói đối phương rút lui Bách Hoa thành cũng sẽ không đuổi
giết đối phương tới tận căn cứ của họ.
"Ai biết được, có khả năng còn muốn làm bộ làm tịch, dùng hiệp nghị ngưng chiến để
mưu hoa chỗ tốt nào đó của Bách Hoa thành."
Chiến Luyện cười cười, che tầm mắt của Oa Oa lại, rồi sờ soạng ngực An Nhiên một chút, làm An Nhiên
trừng mắt, sau hắn lại bày ra bộ dạng thập phần đứng đắn, chỉ lo đùa giỡn với Oa Oa.
Bên ngoài phòng, tuyết bay tán loạn, trong phòng ấm áp, An Nhiên giúp Chiến Luyện cởi áo vest chiến
thuật từ trêи người xuống, Chiến Luyện ôm Oa Oa nị oai, trêи nóc nhà bọn họ, một chuỗi cây mây bò
qua, trêи thân dây những bông hoa tươi kiều diễm nở rộ.
Mấy ngày nay, bởi vì rất nhiều nhân tố, cửa Bắc của Bách Hoa thành đã ngừng chiến, đội ngũ đi
theo Chiến Luyện lục tục được gọi trở về nói chuyện, Triệu Như xác thật tận tâm tận lực
cẩn thận kiểm tra mỗi người, để tìm ra người kia.
Nhưng hiệu quả thu được lại cực nhỏ, nhóm của Chiến Luyện là nhóm cuối cùng nhận kiểm tra, nhưng
sáng sớm hôm nay bởi vì nỗi nhớ nhà hắn vứt đồng đội ở phía sau trực tiếp lái xe về trước, cho nên
hắn không nhìn kỹ trong hiệp nghị ngưng chiến viết cái gì.