qua những phòng ở của Bách Hoa thành mới phát hiện phong cách ở đây cơ hồ đều giống như cái phòng
kia của nàng, dùng đá để xây dựng, ngay cả sơn cũng không thèm sơn, hơn nữa người ở đây thật đúng
là đang trồng trọt.
Hiện tại thời tiết đã nóng lên, nhưng chưa phải đỉnh điểm, đồng ruộng đều đang cần gặt gấp, ở nơi
xa có một chiếc xe tải nhỏ đỗ lại, bên trong một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước xuống, ông đi về
phía trường học trêи vai còn vác một cái máy bào nước đá.
"Lão Trần!"
Bàn Tử bò lên từ dưới ruộng, cả người đều là bùn lầy cùng với mồ hôi, trêи cổ còn vắt một cái khăn
lông, mặt đầy vui mừng nhìn Trần Triều Cung hỏi: "Trông ngươi đã khỏe nhiều rồi a, hôm nay rảnh về
Bách Hoa thành a." "Đúng vậy, vừa mới có được một máy bào nước đá, ngươi giúp ta tìm chút đá lạnh
đi, ta tìm bọn nhỏ."
"Đám nhỏ kia nhìn thấy ngươi khẳng định hưng phấn đến hỏng rồi!"
Bàn Tử cao hứng chạy chân trần đến mấy nhà đối diện lấy đá lạnh, mà Trần Triều Cung thì tiếp tục đi
về phía trước, đi đi, tựa hồ phát hiện có người ở sau lưng đang nhìn hắn chằm chằm, hắn quay đầu
lại nhìn, là một gương mặt mới, hắn nghĩ tới việc hôm qua nghe mọi người nói, thì cười hỏi: "Ngươi
là Tô Yên đi, mới tới sao?"
Ai da, hôm qua chuyện Tô Yên trước mặt mọi người kêu gào tên An Nhiên, muốn An Nhiên cho nàng vào ở
Bách Hoa thành đã truyền khắp Bách Hoa thành, Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại.
Có khả năng Tô Yên không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì, nhưng khi người khác nói đến nàng
luôn mang theo một mạt khinh thường, trong những cái khinh thường ấy thậm chí còn có tia trào phúng
ở bên trong.
Nhưng Trần Triều Cung là một người có tố chất, lại mới tiếp xúc với Tô Yên, cho nên cũng không biểu
lộ gì ra.
"Ân, ngươi chính là Trần Triều Cung, Trần tiên sinh đi?"
Cha mẹ của Tô Yên đều là người trong quan trường, trước khi mạt thế Trần Triều Cung cũng là người
có quan chức, cho nên, trước mạt thế Tô Yên đã từng nhìn đến ảnh của hắn, hiện tại nhìn hình tượng
bây giờ của hắn, trong mắt Tô Yên không khỏi mang một ít thành kiến.
Lúc trước, hắn ở địa vị kia, ba mẹ của Tô Yên còn phải tranh nhau nịnh bợ, hiện giờ Trần Triều Cung
rơi vào cảnh tượng này, hình tượng bây giờ giống như một ông lão bán hàng rong.
Thấy hắn gật gật đầu, Tô Yên khẽ hừ một tiếng không nói gì thêm, chỉ muốn đi nhanh
vài bước, kéo khoảng cách với người kia, miễn cho lây dính hơi thở bùn đất trêи người hắn.
Nhưng mà, ai biết Bách Hoa thành bị người gọi là thiên đường kia chỉ có một con đường, một con
đường thôi!!!
Tô Yên đi như thế nào thì Trần Triều Cung vẫn không xa không gần theo sau, vì thế nàng không thể
không tìm lời hỏi:
"Trần tiên sinh có thể tự do ra vào Bách Hoa thành sao? Được An Nhiên cho phép sao?"
"Nga, ta không cần nàng cho phép."
Trần Triều Cung không rõ Tô Yên muốn nói gì.
"Lúc trước ta ở Tiểu Chu thành dưỡng thương, mấy ngày nay đã khá hơn liền dọn về ở Bách Hoa thành."
"Không phải muốn đi vào Bách Hoa thành thì phải xem An Nhiên có cao hứng hay không sao?"
"Đúng vậy, ta nghĩ nàng hẳn là cao hứng ta trở về ở đi."
Trần Triều Cung gật đầu, đi theo sau Tô Yên, phía trước, đám trẻ nghe được tin tức đã chạy như bay
từ trong trường ra, vừa chạy vừa hô to:
"Gia gia, Trần gia gia đã trở lại, Trần gia gia đã trở lại!"