cũng sẽ phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất ăn bữa nay lo bữa mai mà thôi, gặp cơn mưa như thế
này chỉ có thể trú trong miếu rách hứng gió mà thôi.
Còn không bằng đi theo Lôi Giang, ít nhất hắn cũng có thể cho nàng trú trong một phòng ở bằng cục
đá, sau này Lôi Giang phát triển lên, lôi kéo ra ngoài có thể thành một bang thế lực lớn, đó là
thập phần không tồi.
Đương nhiên, tiền đề là Đường Ti Lạc đủ thông minh để hiểu được việc lợi dụng tài nguyên ba ba nàng
để lại cho nàng, lung lạc tâm của Lôi Giang, làm Lôi Giang không đến nỗi làm càn quá mức với nàng.
Mạt thế mà, mọi người đều có duyên pháp của mình, ai cũng không thể thay thế người
khác lái nhân sinh của chính mình.
Nhưng Phủ Tử đã chết, Lạc Phi Phàm không đi tìm Đường Ti Lạc, nhưng Trương Bác Huân cũng phải tìm
biện pháp trả thù cho Phủ Tử.
Mà thời tiết ác liệt thế này, bọn Chiến Luyện không thể đi xa thì bọn người Lôi Giang cũng giống họ
chưa thể đi xa, trêи đường đi về phía Bắc, sớm hay muộn cũng hội ngộ với nhau.
Ngày tiếp theo, sáng sớm, trong cơn mưa hỗn loạn có những hạt tuyết đan xen, mặt đường đã bắt đầu
kết băng, mọi người nghĩ đến thời tiết này không thích hợp để đi đường, vì vậy mọi người ngừng tại
nơi miếu nhỏ này thêm một ngày, chuẩn bị đợi mưa tạnh rồi lại đi.
Trêи đoạn đường phía trước khá xa, xe của Lôi Giang đang chạy như bay trêи đường, mặt đường tuy
rằng kết băng nhưng hắn không sợ, hắn điều chỉnh một chút mặt đường là có thể đi, phía sau
xe hắn, còn vài chiếc xe đi theo, đều là một ít dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc, hiện tại đã là
thuộc hạ của hắn, sau khi bị Trương Bác Huân đuổi giết, người của hắn cũng chỉ còn lại vài người
này.
Mắt thấy đã thoát ra khỏi sự truy đuổi của Trương Bác Huân, Lôi Giang dứt khoát, đã không làm
thì thôi mà làm thì làm đến cùng, dừng xe lại ven đường, nói với Đường Ti Lạc ngồi bên
cạnh với sắc mặt tái nhợt:
"Mưa quá lớn, đường không dễ đi, sợ sẽ lại bị đuổi theo, chúng ta đi trốn ở thị trấn phía trước
được không, ngươi điều chỉnh lại tâm tình một chút đi." Đường Ti Lạc cúi đầu, vài sợi tóc bên tai
rơi rụng xuống, quân trang trêи người đã sớm đổi thành thường phục, phảng phất như căn bản không
nghe thấy Lôi Giang đang nói gì.
Chốc lát sau, đợi đến lúc Lôi Giang xuất phát một lần nữa, đi tới thị trấn tiếp theo, Đường Ti Lạc
đột nhiên mới mở miệng nói:
"Kỳ thật, hắn đối với ta rất tốt."
"Hắn" ở miệng nàng kia tự nhiên là chỉ Trương Bác Huân, kỳ thật nàng cũng không tính
toán giết hắn, chỉ là lúc ấy mọi người đều đánh nhau thành một đoàn, nàng bị Trương Bác Huân bắt
lên xe, Lôi Giang núp vào chỗ tối, chính là lúc ấy Phủ Tử chuẩn bị lên xe bị Lôi Giang nổ sủng giết
chết.
Đường Ti Lạc không muốn đi cùng Trương Bác Huân, kỳ thật rất sớm khi vừa ra khỏi nội thành, nàng đã
biết Lôi Giang lừa nàng, căn bản Phi Phàm
ca ca không chờ nàng ở phía trước, nàng chỉ là không muốn trở về với Trương Bác
Huân, chỉ là muốn chờ Phi Phàm ca ca của nàng tới tìm nàng.
Nhưng lúc ấy, thái độ của Trương Bác Huân với nàng không tốt, hai người náo loạn trêи xe, kỳ
thật chủ yếu là nàng tức giận, muốn xuống xe, lúc Trương Bác Huân ngăn cản nàng, bị nàng
đâm một dao vào ngực mà thôi. "Hắn sẽ không có việc gì."
Trong mắt Lôi Giang rất rõ ràng hiện lên một mạt không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn duỗi tay, sờ sờ đầu
Đường Ti Lạc.
"Trương Bác Huân là dị năng giả hệ kim, sẽ không có việc gì."
Chỉ là bị người trong tim chọc cho một dao mà thôi, hắn là dị năng giả hệ kim, hắn không muốn chảy
máu thì máu trêи người cũng không chảy ra.
Mà Trương Bác Huân bị hôn mê, đằng sau đó càng nhiều là thất vọng đối với Đường Ti Lạc, không làm
mình hôn mê thì Trương Bác Huân sợ chính mình sẽ phạm tiện mà vẫn đuổi theo.
Theo ý của Lôi Giang thì Trương Bác Huân này một ngày không chết thì là một tai họa ngầm, nhưng hắn
nhìn hành động của Đường Ti Lạc bây giờ, tựa hồ như vẫn còn chút tình nghĩa với Trương Bác Huân.