ngay từ đầu mỗi người đi xuống dưới đều mang vẻ mặt cẩn thận, sau khi xuống, liền cảm thấy phảng
phất như mình đang ở trong thiên đường, không ai còn thấy qua người phụ nữ quỷ dị mang theo hai đứa
bé gái kia nữa.
Tĩnh Huyên thấy từng tốp từng tốp người xuống cũng dần dần quên mất hình ảnh quỷ dị
kia ra sau đầu.
Thời gian vui sướиɠ lâu rồi, nhân loại có chút vênh váo đắc ý, có người cầm đồ ăn, đuổi nhau tới
đại sảnh, mọi người đùa giỡn lại bắt đầu muốn cuồng hoan....
Đột nhiên, có người vọt ra từ thang máy, cả người đều là máu, nghiêng ngả lảo đảo xô đẩy đám người,
đám người ồ lên nghe người nọ hô to:
"Trần Triều Phát, Trần Triều Phát, ngươi không được chết tử tế!!!" Sau đó run rẩy ngã xuống mặt
đất, chết trong đám người.
Mấy người Tĩnh Huyên còn đang ở đại sảnh nhảy múa ăn uống vừa quay đầu ánh mắt xuyên qua đám người
đang nhốn nháo kia, nhìn về phía thang máy còn chưa kịp đóng, bên trong thang máy dùng kim loại màu
vàng chế tạo, có vẻ phá lệ ung dung hoa quý.
Mà hiện giờ, bên trong tất cả đều là dấu tay bằng máu, trêи mặt đất là một vũng máu,chuông cảnh báo
phảng phất như đang reo lên trêи đỉnh đầu mỗi người.
Trong phòng trà cổ kính, An Nhiên đang ôm Oa Oa ngủ do chơi đùa mệt mỏi, nàng nhìn thoáng qua Tiểu
Bạc Hà, nhíu mày nói:
"Trần Triều Phát bắt đầu giết người, nhưng ta lại không biết hắn như thế nào a."
Tiểu Bạc Hà vô tri vô giác, phảng phất giống như rối gỗ, toàn bộ quá trình giao lưu với An Nhiên,
nàng đối với Trần Triều Phát kia, đối với việc ai giết ai, hoàn toàn không có hứng thú, nếu An
Nhiên muốn nàng đi giết người nào đó, có khả năng nàng sẽ phản ứng một chút.
An Nhiên cảm thấy không thú vị, muốn gọi Hằng Hằng tới đây để hắn chơi cùng Tiểu Bạc Hà, không biết
chừng Tiểu Bạc Hà sẽ nói nhiều thêm một ít, nhưng lại nghĩ Hằng Hằng vẫn luôn đi theo sau hỗ trợ
Vân Đào, lại từ bỏ.
Qua hồi lâu, thang máy màu vàng đầy máu, trong sự sợ hãi của đám người dần dần mở ra, sau đó lại có
vài người đi ra từ bên trong, tất cả mọi người thấy không phải Trần Triều Phát trong lòng
hoảng sợ đồng thời bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận.
An Nhiên ngồi bên trong phòng trà nghe ngóng, thấy nói người bị giết này là vị đoàn trưởng nào đó,
lúc trước trong phòng điều khiển nói muốn điều người đi ngăn chặn Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm,
kết quả vừa ra khỏi cửa đã chạy mất.
Sau đó có vài người gan lớn, đi lên nhìn tầng lầu vị đoàn trưởng này ở, những người
ở phòng khác đều hảo hảo, riêng phòng của người này, quả thực giống như huyết tẩy, vợ cùng con của
vị đoàn trưởng này cùng ở một phòng, đồng thời đã chết bên trong, không ai may mắn thoát khỏi.
An Nhiên cau mày, cảm thấy kỳ quái, thực vật của nàng đã trải rộng toàn bộ hành lang của khách sạn
này, trừ bỏ một ít xó xỉnh cùng trong phòng nàng chưa tiến vào thì bất luận góc nào An Nhiên đều đã
khống chế, vì sao một phòng bị huyết tẩy mà nàng không phát hiện chút nào.....
Là nàng không chú ý, hay Trần Triều Phát che dấu quá tốt? Rốt cuộc phòng trong khách sạn này quá
nhiều, người cũng hỗn độn, nàng không chú ý hết cũng là điều bình thường.
Nhìn đèn cung đình trong phòng trà, An Nhiên có chút mỏi mệt, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên trán
mình, hiện giờ người bên nàng đã chạy sang bên Bàn Tử hỗ trợ kiến tạo lại nhà mới, Chiến Luyện cũng
bị nàng cưỡng chế di rời, chỉ còn nàng, Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà ở chỗ này.
Nhân thủ thật là không đủ.