tình như cũ, nàng trực tiếp cắm nhiệt kế trong tay vào trong miệng Lạc Phi Phàm.
Ý của nàng là phải đo nhiệt độ của Lạc Phi Phàm.
Qua vài phút, Tiểu Bạc Hà lấy nhiệt kế xuống, nhiệt độ vẫn cao như cũ cũng may thời
gian dài như vậy nhưng nàng thấy thần trí của Lạc Phi Phàm vẫn còn thanh tỉnh, liền yên tâm, lấy
băng vải và nước tiêu độc đưa cho Lạc Phi Phàm.
Ý của nàng là để Lạc Phi Phàm tự mình đổi thuốc băng bó lại vết thương trêи người.
Lúc trước những người kia đã từng đổi thuốc cho Lạc Phi Phàm nhưng hiện tại bọn họ không ở, Lạc Phi
Phàm đã tỉnh lại, thì tự mình đổi thuốc đi. "Không phải chứ, ta sốt cao như vậy mà ngươi còn để ta
tự mình đổi thuốc hay sao?
Lạc Phi Phàm nằm trong chăn không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Tiểu Bạc Hà đưa thuốc và băng vải
qua.
Kỳ thật thuốc tiêu độc vô pháp đối kháng được với virus tận thế, nếu bị động vật
biến dị cắn thì cần dùng tinh hoa của Phấn hoa bôi lên, nhưng nếu chỉ va va đập đập bình thường thì
vẫn có thể dùng nước tiêu độc.
Dưới ảnh lửa bập bùng, Tiểu Bạc Hà nhíu mày, bộ dạng vô lại của Lạc Phi Phàm, rốt cuộc mở miệng
nói:
"Ngươi khỏe rồi!"
Vì là người đã khỏe rồi nên tự mình phải đổi thuốc hay sao? Tuy rằng Lạc Phi Phàm đang sốt cao,
nhưng thần trí rất rõ ràng, không đến mức không thể đổi thuốc được, mọi người không phải mới bắt
đầu cuộc sống ở mạt thế, hà tất phải làm người khác khó xử?
Tiểu Bạc Hà không muốn tiếp xúc thân thể với đàn ông, nàng có thể ở gần Lạc Phi Phàm như vậy còn có
thái độ tốt với hắn, đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm qua.
"Ta không khỏe lắm, khụ khụ khụ khụ ~~~"
Nhìn bộ dạng suy yếu của Lạc Phi Phàm, còn ho khan, Tiểu Bạc Hà thở sâu, nàng là người từ trước tới
giờ luôn xem trọng ân nhân cứu mạng, nếu
Lạc Phi Phàm nói hắn không khỏe lắm thì nàng có thể làm gì?
Nàng rũ mắt, ánh lửa màu cam như nhảy dưới mí mắt nàng, sau đó nàng duỗi tay, cầm băng vải, dùng
sức kéo, thanh âm băng vải bị xé rách vang lên trong sơn động trống rỗng, tạo ra tiếng vọng rất
nhỏ.
Nhưng Tiểu Bạc Hà chỉ xé băng vải ra rồi nửa ngày không động đậy, Lạc Phi Phàm nằm trong chăn nhìn
nàng nửa ngày sau đó ở lúc Tiểu Bạc Hà đang thở sâu cố gắng hoạt động thì Lạc Phi Phàm ngồi dậy/
"Ta tới đi, ta tới đi, haizzz, thật là khổ mà, cứu người, bị thương, còn gặp nguy hiểm biến hóa
thành tang thi, lại còn tự mình phải đổi thuốc. "
Hắn không đành lòng nhìn nàng rối rắm như vậy nhưng cũng không thể để nàng nhẹ nhàng! Nên cố tình
nói như vậy, để kϊƈɦ phát áy náy trong nội tâm của Tiểu Bạc Hà!
Lạc Phi Phàm tự mình động thủ, động tác thành thạo tháo băng vải cũ xuống, sau đó
nhận băng vải trong tay Tiểu Bạc Hà, quấn lên, tới lúc Tiểu Bạc Hà nhẹ nhàng thở ra thì Lạc Phi
Phàm đến gần nàng, cưới nói:
"Haizzz, vì sao ngươi lại không thích tiếp xúc với đàn ông? Ta nhìn người từ nhỏ tới lớn, mấy năm
nay ngay cả bạn trai cũng không có, về sau chẳng lẽ đi theo An Nhiên cả đời hay sao?"
Hắn dựa quá gần nàng, có lẽ bởi vì hắn là dị năng giả hệ hỏa cho nên trêи người hắn luôn có hơi thở
nhưng mùi khói, nhè nhẹ truyền vào cánh mũi nàng, sống lưng Tiểu Bạc Hà thẳng tắp ngưỡng ra sau,
nhíu mày, thấp giọng đáp:
"Ừ."
"Ừ cái gì? Không muốn theo An Nhiên cả đời hay sao?"
Hắn kỳ thật biết ý của nàng chính là sẽ theo An Nhiên cả đời, nhưng cố ý trêu nàng, xuyên tạc ý của
nàng.