này đến đợt khác, Chiến Luyện ở phía sau cũng bị tiếng kêu của đám chuột biến dị làm đinh tai nhức
óc, nhưng hai bên thế lực chúng nó, đều rất kỳ dị không có tiến đến đánh người chết ta sống mà bao
vây hai đầu của đoàn xe.
Mắt thấy đám mèo biến dị chặn đầu xe Trương Bác Huân và đám chuột chặn đuôi xe Chiến
Luyện, lập tức An Nhiên thúc giục cây cối ven đường, nàng cảm thấy chính mình hẳn nên làm cái gì
đó, bằng không chỉ dựa vào sự bảo hộ của người khác quá bị động.
Con mèo trêи nóc xe Trương Bác Huân, ngẩng đầu lên, kêu "miêu ô" một tiếng, lấy đà lao thẳng xuống
phía ghế phụ của An Nhiên, nhìn tư thế kia, làm An Nhiên không chút nghi ngờ đầu nó có thể đánh vỡ
cửa kính.
Nàng không kịp nghĩ đến vấn đề giấu dốt hay không, cây mây màu xanh trong tay nàng nhanh chóng đan
lại với nhau kết thành một cái võng thực vật, bảo vệ Oa Oa trong lòng ngực, chắn lên cửa sổ xe. Tới
lúc con mèo biến dị kia bay gần tới đây, trong không trung đồng thời xuất hiện một
mảnh lưới kim sắc chắn ngang và còn một lưỡi đao hình cung đang xoáy tròn, đem con mèo biến dị muốn
vồ Oa Oa trêи không trung cắt thành mảnh vụn.
Chiến Luyện ở cuối đoàn xe vừa chống đỡ lũ chuột biến dị, vừa hô lên với Vân Đào:
"Tiến lên, ta tới chống đỡ lũ mèo."
Vân Đào dẫm chân ga vang rú lên từng hồi "ầm ầm ầm", không ít dị năng giả lực lượng đã xuống xe,
dọn dẹp những chiếc xe đỗ tứ tung ngang dọc trêи đường, đầu xe của Trương Bác Huân mọc đầy gai
nhọn, giống như một con nhím lớn, mạnh mẽ đi trước mở đường, mấy chiếc xe vọt ra mang theo chiếc xe
tải và xe cứu thương cùng nhau vọt vào đám mèo.
Chiến Luyện ở phía sau đoàn xe ném mấy phi dao, trêи thân dao còn treo mấy con chuột lớn, cả giận
nói:
"Lại đây, nơi này có đồ ăn!"
Đám mèo lớn cách xe một khoảng nhảy dựng lên, ngậm lấy đám chuột lớn bị treo ở thân dao, rơi vào
đàn mèo, những con mèo lớn ở chung quanh ùa lên, đem đám chuột xé xác nuốt vào bụng.
Răng nanh ngoài miệng chúng tựa hồ đặc biết cứng rắn, thân thể nhẹ nhàng, trình độ nhanh nhẹn rất
cao, ăn xong đám chuột lập tức giải tán hết, lưu lại những vết cắn gặm nham nhở trêи thân dao!
Rất nhiều con mèo nếm được ngon ngọt, lục tục bao vây lại lại chiếc xe cuối cùng của Chiến Luyện và
Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện thuận lợi dẫn chiến thành công.
Nhưng chính hắn và Lạc Phi Phàm lâm vào đại chiến giữa mèo và chuột. Bởi vì có Chiến Luyện và Lạc
Phi Phàm kiềm chế hơn nữa mèo ăn chuột, chuột lại ăn thịt người, người giết mèo và chuột, Trương
Bác Huân dẫn đầu đoàn xe, chạy thẳng thoát ra vòng chiến đấu, ngừng lại ở gần thôn Thiết Ti. Khoảng
cách giữa huyện thành và thôn Thiết Ti cũng không xa, ước chừng mất khoảng nửa giờ xe chạy đường
quốc lộ, hai bên đường quốc lộ thỉnh thoảng sẽ có vài tòa nhà được xây theo phong cách
tiểu biệt thự ở nông thôn, chướng ngại vật đầu tiên của thôn Thiết Ti được thiết lập ở bên cạnh
một đống tiểu biệt thự đó.
Trương Bác Huân vội vàng xuống xe, quay đầu nhìn An Nhiên bên trong xe vận tải một cái, liền chạy
vào chướng ngại, thông báo với người canh gác ở chướng ngại vật về nguy cơ của đám mèo biến dị và
chuột biến dị ở huyện thành, người canh gác vừa nghe sắc mặt đại biến, cũng bất chấp việc kiềm tra
nhiệt độ cơ thể gì đó, trực tiếp phái người lái xe đi vào trong thôn Thiết Ti thông báo khẩn cấp
cho Đường Kiến Quân.
Bởi vì khoảng cách giữa huyện thành và thôn Thiết Ti khá gần nhau, mèo chiến thắng chuột hay là
chuột chiến thắng mèo thì đối với con người mà nói đều là bất lợi, bởi vì chúng nó bên này giảm thì
bên kia tăng, không đủ ăn, sẽ tới ăn thịt nhân loại, toàn bộ thôn Thiết Ti có nhiều người như vậy,
đúng là một kho lúa hấp dẫn.
An Nhiên ngồi trong xe, cau mày, ôm Oa Oa, đẩy ra cây mây ở khoang điểu khiển, nàng suy nghĩ,
Trương Bác Huân vừa rồi quay đầu lại nhìn nàng với ánh mắt kia, là ý gì?