này, mỗi người đều có bản lĩnh như vậy, cho nên có thể dựng lều trại khá lớn có thể ở đồng thời 20
người không phải vấn đề.
Lúc An Nhiên xốc rèm cửa lên, có hai cô gái đang lén lút duỗi tay định lấy thịt trêи mặt bàn để ăn,
nhìn thấy An Nhiên đi vào, mấy cô bé kia nhanh chóng lui về góc, không dám nhúc nhích.
Trêи đỉnh lều treo một cái bóng đèn, ở cửa còn bố trí hai cái nồi hơi phát điện bằng củi lửa, bên
trong dường như đang cuồng hoan, đồ ăn vật tư chất đầy bàn, bởi vì không gian kín kẽ không chỗ hở,
cho nên bên trong có một cỗ hương vị khôn kể, tràn ngập từ ngóc ngách trong lều.
An Nhiên nhíu nhíu mày, ngồi xuống, mọi người đều chen chúc ở cửa lều không dám bước vào trong.
Bàn Tử cũng vào trong lều, vừa vào liền xoay người vén mành lên, khí lạnh cứ như vậy ùa vào nhưng
lạnh chút đứng đem An Nhiên bị hun hôn mê là được.
Oa Oa muốn lấy thịt biến dị trêи bàn ăn, bị An Nhiên chặn lại, Tiểu Bạc Hòa lập tức bế Oa Oa lên,
không để Oa Oa chạm vào bất cứ thứ gì trong cái lều trại này.
Mà Mộ Phong đã sớm trở lại trạng thái cái bóng như lúc trước, lướt lướt dưới chân Oa Oa.
"Con như thế nào mà cái gì đều dám ăn hả?"
An Nhiên trừng mắt với Oa Oa đang được Tiểu Bạc Hà bế lên: "Thịt này, đều là thịt biến dị, người ăn
sẽ biến thành kẻ điên a!" Oa Oa bĩu môi không nói lời nào, bộ dạng ủy khuất.
Chốc lát sau, lão nhân còn bưng mâm trái cây vẫn còn quỳ gối khóc lóc ở bên ngoài lều trại,
nhóm lãnh đạo đẩy mọi người ra, nâng một người tới đây, thủ lĩnh cầm đầu đi vào lều trại,
chỉ chỉ người được đặt ở bên ngoài, trêи mặt vẫn treo một cỗ nịnh nọt.
"An Nhiên. Ngài xem."
Mới nói có hai chữ, An Nhiên đã đứng dậy, đi ra khỏi lều, nhìn kỹ người được nhóm lãnh đạo nâng tới
đây, trái tim trong ngực nhảy bùm bùm.
Nàng không dự đoán được Tiểu Chu thành đúng là tìm được một người, là một lão nhân, nhìn dáng vẻ là
bệnh nguy kịch, sắc mặt vàng như nến, mang theo cảm giác sắp hấp hối, cảm giác có chút giống như
trước khi muốn biến thành tang thi.
Nếu người này thật sự muốn biến thành tang thi, không lâu tiếp theo thân thể sẽ rất có lực, mí mắt
sẽ không rũ xuống như vậy, cảm giác như không có sức lực để mở ra, khóe miệng bắt đầu chảy ra thứ
chất lỏng màu vàng.
Nhìn kỹ người bị nâng tới này, An Nhiên khom lưng, dường như xác định, cầm tay ông.
Bàn Tử đứng ở bên cạnh gấp tới độ la lên một tiếng:
"An Nhiên, có sờ, cẩn thận cảm nhiễm."
Nếu người nào minh bạch sự khủng bố của rừng rậm biến dị đều sẽ không muốn An Nhiên xuất hiện bất
cứ việc gì, vì thế được Bàn Tử nhắc nhở, mọi
người dựa vào sự bảo hộ sinh hoạt trong rừng rậm biến dị, đều lo lắng đề phòng lên.
An Nhiên khom lưng buông lỏng cánh tay mềm oặt của lão nhân kia ra, nghiêng đầu liếc
mắt nhìn Bàn Tử một cái, bằng ánh mắt trách cứ hắn đại kinh tiểu quái, sau đó nàng thẳng người dậy,
nhìn nhóm người kia, nói ra một câu trong đó lộ ra một chút châm chọc.
"Để lão nhân này xuống mồ vi an đi, người sống đến tuổi này rồi cũng không dễ dàng
gì, lại còn ở mạt thế, để hắn hảo hảo đi, đứng lăn lộn nữa."