Hoa thành có thể đi thẳng đến Tiểu Chu thành, An Nhiên không trực tiếp đi tới nơi giao nhận vật tư
mà nàng ở rừng rậm biến dị, mở ra một con đường ở nơi nối tiếp kia, đi thẳng tới
Tiểu Chu thành.
Phạm vi của Tiểu Chu thành rất lớn, thuộc phạm vi của rừng rậm biến dị, phong cảnh khá độc đáo, một
nửa là cây cối che trời, một nửa là lớp băng dày, hai bên đan xen, chống đỡ lẫn nhau tạo thành một
khu đất trống.
An Nhiên để Bàn Tử dừng xe ở khu rừng rậm biến dị, mình thì mang theo Oa oa cùng Tiểu Bạc Hà đi bộ
trêи lãnh địa của Tiểu Chu thành.
Bởi vì đây là lần đầu đi tới Tiểu Chu thành, Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà đều cảm thấy rất mới mẻ, khoảng
đất kia được thiết kế thành một nửa là cây cối một nửa là lớp băng, làm người đã nhìn quen non xanh
nước biếc của Bách Hoa thành cảm thấy đặc biệt mới mẻ.
Nhưng mà, trong thành tử khí trầm trầm, không có nhân sinh muôn màu muôn vẻ như trong Bách Hoa
thành.
Phía trước có một mảnh đất trống, nếu Bách Hoa thành có một mảnh đất trống như vậy, thì các
gia gia nãi nãi đã sớm dưới sự dẫn dắt của Tĩnh Huyền, làm một quảng trường để ca hát
nhảy múa.
Nhưng phiến quảng trường này lại khó thấy được người nào, ngẫu nhiên có 1-2 người đi qua, thì hấp
tấp liếc nhìn bọn người An Nhiên một cái sau đó vội vàng đi qua.
"Ma ma, nhà tuyết, nhà tuyết. "
Oa Oa chỉ vào một nhà bạt lớn ở đối diện, trêи mái nhà là một tầng tuyết trắng, thoạt nhìn giống
như một ngôi nhà được xây dựng bằng tuyết.
Qua khe hở của rèm cửa, ánh lửa ấm áp bên trong lộ ra, trêи đỉnh nhà bạt là một tầng tuyết dày,
ên dưới cũng có vài cái nhà bạt lớn, dựng gần đó, bất quá không tuyết không dày đặc như vậy.
Lúc này, vẫn còn có thể phân biệt ra mấy con đường được tính là rộng rãi, trêи tường nhà có treo
một ít dây điện và bóng đèn, để chiếu sáng.
Quang cảnh như vậy làm người khá áp lực, hơn nữa người đi đường lại tử khí trầm trầm, An Nhiên cảm
thấy không thú vị, căn bản không muốn đi vào bên trong dạo.
Ở nhà bạt đối diện, một đám đàn ông đang ăn thịt biến dị, trong tay còn cầm mấy lá rau xà lách,
uống rượu nho của Bách Hoa thành, cùng trò chuyện vui vẻ với nhau.
Trêи đỉnh đầu, bóng đèn vàng đung đưa tản mát ra thứ ánh sáng màu minh hoàng, đem khung cảnh bên
trong nhìn có chút xa hoa.
Một người đàn ông đầu trọc, nhai miếng thịt biến dị trong miệng, cơ bắp phồng lên nói với đám đàn
ông còn lại:
"Thế đạo này thật là tốt, chỉ cần có năng lực, muốn cái gì sẽ có cái đó, gạo, thịt, rau dưa, còn có
phụ nữ. "
"Ha ha ha ha ~~~~"
Có người phối hợp nở nụ cười, đầu nghiêng về một góc ở trong lều, nơi đó có một cô bé mới bị cướp
về, phụ họa cho tên đội trưởng kia, lớn tiếng nói: "Không sai, thế đạo tốt, chúng ta muốn làm gì
thì làm, ngay cả phụ nữ a, muốn có liền có."
Đều nói mạt thế này không tốt như thế nào, bi thảm ra sao, sợ chỉ nhằm vào một ít kẻ yếu đuối không
có năng lực mà thôi, người có năng lực, sống ở mạt thế quả thực như hô mưa gọi gió.
"Không nói những thứ khác, chỉ nói trước mạt thế, chúng ta coi trọng người nào, muốn thượng có thể
thượng hay sao?"
Tên đội trưởng kia có chút đắc ý dào dạt, nhìn dáng vẻ, hôm nay bọn họ ở Tiểu Chu thành thu hoạch
được khá phong phú, chính là không ra khỏi lớp băng này, chỉ dựa vào đánh cướp người của Tiểu Chu
thành, cũng có thể tự do tự tại, vô câu vô thúc.