thì Bách Hoa thành sẽ không bị a.
Chỉ cần người trải qua từng ngày từng ngày ở mạt thế bò tới bây giờ thì sẽ biết sinh hoạt yên ổn
đáng quý như thế nào.
Mọi người quý trọng sinh hoạt hiện tại, thì không cần đi thám thính điểm mấu chốt của Bách Hoa
thành.
Cho nên chủ quán mỳ cũng không để tâm tới việc giải thích vì sao khắp nơi ở Bách Hoa thành này đều
là hoa hoa thảo thảo ngay cả trêи vách tường ngôi nhà mới dựng đều bò đầy dây đằng xanh biếc với
những người sống sót kia.
Đợi đến khi những người này ăn mỳ xong, trả đủ tinh hạch cho chủ quán, hắn liền chỉ chỉ khách sạn
của Bách Hoa thành cho họ, những người qua đường nếu không muốn tá túc tại nhà dân thì có thể đi
tới khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày đợi đến khi tiếp viện xong thì tiếp tục đi về phía Bắc.
Trần Kiều ngồi trong quán mỳ là người cuối cùng ăn mỳ xong, nàng vẫn luôn trầm mặc không nói gì
nghe mọi người nói xong, đợi đến khi tất cả
mọi người đều đi hết, thì chỉ còn nàng và người đàn ông hỏi chuyện đầu tiên còn ngồi ở tại chỗ.
Chủ quán dọn dẹp bát đũa xong thấy Trần Kiều cùng người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, cười hỏi:
"Như thế nào? Còn muốn một bát nữa sao?" "Mỳ sợi của các ngươi đây là từ đâu tới a?"
Người đàn ông ngồi bên Trần Kiều ngẩng đầu hỏi"
"Ta nhìn nửa ngày phát hiện ra vật tư ở Bách Hoa thành này của các ngươi đặc biệt phong phú, ở căn
cứ khác, lúa gạo đều là vật phẩm rất quý trọng, các ngươi lại còn dư thừa lấy ra bày bán a?"
Hơn nữa nơi này hiện tại nghiễm nhiên trở thành một trạm tiếp viện giữa Nam và Bắc, rất nhiều người
từ phía Nam đi sang phía Bắc hay ngược lại đều sẽ tới Bách Hoa thành để tiếp viện vật tư, nơi này
không thiếu nhất là gạo, trái cây cùng rau dưa, nước sạch cái gì cần đều có.
Cho nên mặc dù nhiều người thấy Bác Hoa thành không đáng tin cậy vì nơi nơi đều là cây xanh hoa cỏ,
làm cho cả tòa thành thị giống như được giấu trong biển hoa, những người từ nam chí Bắc vẫn muốn đi
qua Bách Hoa thành một chuyến, có thể tiêu tốn số lượng tinh hạch thích hợp lấy đủ số lượng vật tư
cần thiết.
Nơi này không có giá gạo hay giá rau dưa như trêи trời, ở những căn cứ khác, muốn uống cốc nước hoa
quả thì số lượng tinh hạch phải bỏ ra cũng không sai biệt lắm bằng với giá một tháng tiền thuê nhà,
nhưng ở đây, giá trái cây cũng ngang giá giống như trước khi mạt thế, không nhiều hơn cũng không ít
đi.
Chủ quán mỳ nhìn thoáng qua người đàn ông này, từ lúc vừa rồi hắn thâm tàng bất lộ phát hiện ra
người này đặc biệt không giống người thường, từ lời hỏi hay câu nói liền biểu hiện mục đích không
được thuần túy, chủ quán nhíu mày, không cao hứng hỏi:
"Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Dù sao mỳ nhà ta không phải ăn trộm cắp cũng không phải cướp bóc,
ngươi thích ăn thì ăn hỏi thăm nhiều làm gì?" Người đàn ông nhấp môi không nói gì, Trần Kiều bên
người thì cười châm chọc một chút, mày liễu cong cong được chỉnh sửa cực kỳ tinh xảo, nói với vị
chủ quán:
"Vật tư của các ngươi phong phú như vậy không phải là đoạt được kho tài nguyên phục vụ chiến đấu
của quốc gia đi?"
"Ta nhổ vào, từ đâu nghe tới mà soàn soạt kêu???
Vị chủ quán tức giận, trong tay cầm một gáo múc nước, chỉ vào Trần Kiều cả giận nói:
"Ngươi là ai, ngươi nói đi! Tại sao ngươi lại có loại suy nghĩ này? Khẳng định ngươi là gian tế của
căn cứ Kim Môn phái tới đúng không!!!"
Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trần Kiều vừa lanh mồm lanh miệng, hắn đứng dậy,
ném một ít tinh hạch xuống, lôi kéo Trần Kiều đi về phía khách sạn, sau lưng, vị chủ quán kia vẫn
còn đang tức giận kêu to.
"Chúng ta đây là tự cấp tự túc trêu ai chọc ai a? Kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu là cái quỷ gì
chứ???"