mày gắt gao nhăn lại, hàm răng cắn chặt, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn dáng vẻ là
dị năng bị tiêu hao đến cực hạn, làm nàng ấy thập phần khó chịu.
An Nhiên đi vào, đặt Oa Oa trêи ghế sô pha, vây gối dựa chung quanh đứa nhỏ, sau đó nàng ngồi xuống
bên người Triệu Như, thấy nàng ấy khó chịu như vậy, liền thả một viên tinh hạch vào trong tay Triệu
Như.
Khi viên tinh hạch vừa tiếp xúc với lòng bàn tay nàng ấy, giống như một giọt nước thấm vào thổ địa
khô cạn, nháy mắt bị hấp thu thành một đống bột phấn trắng.
An Nhiên lại thả một viên vào trong lòng bàn tay nàng ấy, lúc này mày Triệu Như mới
thoáng thả lỏng, mở ra hai mắt.
Nàng ấy mở to mắt, thấy An Nhiên ngồi trước mặt, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi tay bắt lấy bả vai
An Nhiên hỏi:
"An Nhiên, bà cô ta đâu? Bà cô ta thế nào?" "Bà.... bà ở cách vách. "
An Nhiên còn chưa nói xong, Triệu Như đã xuống giường, giày cũng không đi, chạy nhanh sang phòng
cách vách, An Nhiên không đuổi theo, vẫn ngồi ở mép giường, nghe động tĩnh ở phòng bên, không bao
lâu, tiếng khóc tiếng la thê lương của Triệu Như truyền đến.
"Ai..."
An Nhiên thở dài, cúi đầu, hai khuỷu tay chống trêи đầu gối, thế nào như thế này, thân nhân duy
nhất lại ly thế, chính xác không phải là việc gì làm người thư thái.
Triệu Như vẫn luôn khóc lóc, thanh âm khuyên can của Lương Tử Ngộ truyền đến, An Nhiên
nghe được âm thanh loảng xoảng phía cửa cổng bên ngoài tường vây, là Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm và
Trương Bác Huân trở về, đương nhiên, phía sau Lạc Phi Phàm khẳng định còn theo một cái
Đường Ti Lạc.
Tuy rằng tang thi đuổi theo rất ít, nhưng nếu không giải quyết chúng, có khả năng chúng sẽ một lần
nữa triệu hoán tới một đội quân tang thi, thậm chí có thể tại chỗ tiến hóa thành quái vật đáng sợ
hơn nữa.
Đối với loại tang thi da đồng còn thức tỉnh vị giác, An Nhiên không trị được, nhưng
đối với đám chuột chui lủi dưới nền đất hay gì đó, nàng vẫn có thể hỗ trợ ngăn cản một chút.
Vì thế An Nhiên ôm Oa Oa lên giường, dưới giường trải gối dựa, để Oa Oa chơi một mình, còn mình thì
ra cửa, đem cây tiên nhân cầu mà Vân Đào đặt ở cửa đi trồng vào bùn đất, nàng bắt đầu phun ra nuốt
vào dị năng, bắt đầu giải phóng quan sát tìm kiếm những rễ cây ở dưới đất chung quanh mình.
Này không giải phóng dị năng thì không biết, một khi giải phóng An Nhiên thiếu chút nữa bị dọa nhảy
dựng lên, nguyên lai thế giới dưới nền đất lại phong phú như vậy.
Đừng nhìn trêи mặt đất gió êm sóng lặng, thế giới sinh vật dưới nền đất giờ đang đánh nhau thành
một đoàn, chuột ăn kiến, kiến lại ăn rễ cây, kiến cũng ăn chuột con, trừ bỏ chuột kiến rễ cây còn
có rắn, có các loài sâu, giun, dế đang ngươi ăn ta ta ăn ngươi, loạn thành một đoàn.
Mà đặc tính chung của chúng chính là sinh sôi nảy nở rất nhanh, chỉ chờ loài nào sinh sôi nảy nở
vượt mức cân bằng, sẽ chui ra khỏi lòng đất, lên mặt đất tìm kiếm đồ ăn, ví dụ như con người, ví dụ
như tang thi....
Mà sở dĩ hiện tại mấy người nhóm An Nhiên còn không có việc gì, chính là bởi vì những sinh vật dưới
nền đất còn cân bằng chưa có loài nào đặc biệt chiếm ưu thế, chúng nó tựa như một quốc gia lớn có
các chư hầu, ngươi tranh ta đoạt nhau thì thức ăn, tiêu diệt lẫn nhau tạo thành thế cân bằng.
An Nhiên nhắm mắt lại, cảm thụ sự phản hồi tin tức của những bộ rễ cây dưới nền đất cho nàng, phác
họa một cuộc chiến chư hầu tranh bá to lớn ở trong đầu nàng, trước cửa có một mảnh vườn trồng rau,
có ổ kiến vừa mới
hình thành, An Nhiên liền sai sử rễ cây gần ổ kiến, lặng lẽ sờ soạng đến, đem số trứng kiến trong ổ
"ăn" hết.
Còn lại những con kiến lớn, có lớp giáp xác màu đen tương đối cứng rắn, rễ cây rất khó đâm thủng
lớp xác ngoài để hút máu thịt bên trong, An Nhiên liền dẫn chúng đến lân cận chiến đấu cùng lũ rắn,
nàng chỉ tọa sơn quan hổ đấu.