chỉ sợ không thể yên ổn được, cho nên về Bách Hoa thành, không chừng còn phải đi ra nữa.
Một việc tương đối nghiêm trọng nữa chính là cánh rừng bị thiêu hủy, thực vật biến dị vô pháp khống
chế tình hình, có khả năng Bách Hoa thành cùng Thiên Viêm Sơn, thậm chí căn cứ Thời Đại lẫn căn cứ
Ngũ Lí Hương đều phải chuẩn bị tốt việc động vật biến dị tràn lan!
"Chúng ta đi đâu?"
Biểu tình của chuyên gia không chút nào thoải mái, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng.
"Đi Thiên Viêm Sơn, mang theo toàn bộ dị năng giả hệ thủy." An Nhiên đáp.
"Được, ta liền đi phân phó."
Ban ngày không thể hoạt động bên ngoài bởi thì mặt trời quá lớn, mà An Nhiên có dự cảm, hỏa hoạn
như này sẽ không chỉ tới một lần, cho nên dị năng giả hệ thủy nếu đi về sẽ lại phải đi ra, không
bằng không về, Thiên Viêm Sơn là nét bút nàng đặt ở phía nam này để ứng phó với nguy cơ đến từ
phương nam, lúc này có thể cung ứng nơi nghỉ chân cho 5000 người bọn họ.
An Nhiên muốn ở lại Thiên Viêm Sơn, mọi người ở Thiên Viêm Sơn cao hứng cỡ nào, bọn họ nhìn
căn cứ nhà mình, vốn dĩ cây cối chỉ vừa tâm không cao không thấp, đột nhiên phát triển
cao hơn cả một tòa cao ốc, bao phủ toàn bộ căn cứ trong rừng cây rậm rạp, đó là chúng cảm thấy vô
cùng cao hứng.
So với ăn tết còn cảm thấy hứng phấn hơn a.
Dọc hai bên đường tiến vào căn cứ Thiên Viêm Sơn, đứng đầy người trước khi mặt trời mọc, từng
chiếc từng chiếc xe tiến vào đại môn của Thiên Viêm Sơn, mỗi một chiếc xe đi qua, mọi
người đều hân hoan vỗ tay, làm cho những dị năng giả hệ thủy cùng dị năng giả lực lượng ngồi trong
xe quá ngượng ngùng.
Đến phiên xe của An Nhiên vào căn cứ, hai bên đường khắp các ngõ hẻm hoa tươi tranh nhau khoe sắc,
xe một đường đi về phía trước, những đóa hoa kia một đường không chịu khống chế nở nộ.
Đó đều là sự biểu đạt vui sướиɠ của những thực vật biến dị.
Mà khi An Nhiên được đưa tới cao ốc cao nhất, nàng còn chưa đi vào, đám cây mây vốn dĩ bò đầy bên
trêи bỗng nở rộ các loại hoa, nộ phóng biểu đạt sự vui sướиɠ của bản thân đối với việc An Nhiên
tới.
"Ngay cả hoa cũng cảm thấy cao hứng a."
Ven đường các bác gái vỗ tay đến đỏ bừng, nhưng không cảm thấy đau, họ nghiêng đầu tùy tiện túm lấy
người chung quanh bắt đầu biểu đạt các loại sùng bái của mình với An Nhiên.
Trong đó có người bị bắt lấy nói chuyện là một người phụ nữ, đúng là Tô Yên vài ngày trước khi thời
tiết còn tốt được Lưu Tiểu Quyết đưa tới Thiên Viêm Sơn, lúc này, nàng che một chiếc khăn
trùm đầu màu nâu, hừ một
tiếng, xoay người đi mất, sau đó tới chỗ ngoặt tìm một đứa nhỏ, cho nó tinh hạch rồi phân phó nó:
"Ngươi đi tìm đội phó Lưu - Lưu Tiểu Quyết mới từ Bách Hoa thành tới, nói có người muốn gặp hắn,
ngươi dắt hắn tới đây, ta chờ ở chỗ này."
Đứa nhỏ gật gật đầu, cao hứng cầm tinh hạch chạy tới khu nhà cao tầng của Thiên Viêm Sơn, để lại Tô
Yên lòng tràn đầy vui mừng chờ mong Lưu Tiểu Quyết.
Nhưng mà nàng chờ tới chờ lui, chờ rất lâu rất lâu cũng không thấy tới. Nàng không biết do đứa nhỏ
kia lừa tinh hạch của nàng không truyền lời hay là do nguyên nhân nào khác, tóm lại, cuối cùng Lưu
Tiểu Quyết vẫn không tới, nàng tức giận muốn điên rồi.
Trong khu nhà cao tầng, Thiên Viên Sơn đã khôi phục sử dụng thang máy, cho nên điều hòa hay gì đều
có, điện năng nối trực tiếp bằng dây cáp ngầm tới Bách Hoa thành, cho bên bên này họ chuẩn bị dùng
nồi hơi phát điện cho mùa đông.