hai bên xác nhập, y tới căn cứ Diệu Dương đã mấy tháng, kỳ thật y cũng không làm cái gì, đều là Lôi
Giang nương nhờ tên tuổi của Trần Triều Phát để phát triển thế lực.
Hiện tại Ngô Tư Miểu nhìn ra, nhân gia cũng không cần làm cái gì a, bởi vì mục đích chân thực y tới
căn cứ Diệu Dương là để "Giải sầu" a.
Hắn nhìn Trần Triều Phát thực sự là biến thái không giống với người bình thường, nói vậy khi ở nhà
còn biến thái hơn nếu không làm gì phải ra ngoài để giải sầu chứ?
Ngô Tư Miểu âm thầm kêu khổ, tại sao căn cứ Diệu Dương bọn họ lại xui xẻo như vậy, tại sao lại gặp
phải một nhân vật như Trần Triều Phát a????
Cho nên khi Dương Tử Nhất hỏi Ngô Tư Miểu, hắn liền đoán, căn cứ Kim Môn nhìn trúng căn cứ Diệu
Dương ở chỗ là phong thủy tốt, thích hợp cho Trần Triều Phát giải sầu đúng không?
Đương nhiên, khẳng định hắn không dám ăn ngay nói thật, chỉ có thể tùy tiện bịa ra một cái lý do mà
thôi.
Nào biết, Dương Tử Nhất lại lắc đầu, hắn cúi đầu, phun một hơi khói thuốc lên trêи mặt Ngô Tư Miểu
nói:
"Thời gian cấp bách, ta chỉ hỏi ngươi một lần, cũng là lần cuối, cha của ngươi chuẩn
bị kho vật tư chiến đấu đang ở đâu?"
"Cái gì mà kho vật tư chuẩn bị chiến đấu?"
Ngô Tư Miểu không hiểu sao, nhìn Dương Tử Nhất, vẻ mặt ngây ra, kho vật tư chuẩn bị chiến đấu? Đây
là thứ gì, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Vẻ mặt Dương Tử Nhất dữ tợn, duỗi tay, móc một con dao ra, mũi dao vạch tới vạch lui chỉ thẳng vào
mặt Ngô Tư Miểu, sát khí tràn ngập hỏi:
"Ta đã nói rồi, ta không có thời gian, nó ở đâu?!!! Lúc trước chúng ta chịu đáp ứng xác nhập với
cái căn cứ chỉ to bằng quả trứng chim của các ngươi bởi vì lão tử nhà ngươi có kho tài nguyên chuẩn
bị chiến đâu, nó ở đâu?!!!" Lời còn chưa nói xong thì một gã quân nhân vội vã vọt vào
phòng điều khiển đen xì, thấp giọng nói:
"Dương cục trưởng, phải đi rồi, hai người phía dưới đã lên tới đây."
Ngăn không được, không ai ngăn được, tốc độ của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm quá nhanh, có nhiều
người hơn nữa cũng không ngăn được bước chân của hai người kia, cho nên điều cần thiết bây giờ là
lập tức, lập tức đi!!!
Dương Tử Nhất thu súng lại, rút một con dao ra, cứa một nhát vào cổ của Ngô Tư Miểu, sau đó đứng
dậy, dùng quân trang lau khô vết máu trêи thân dao, nhìn cũng không thèm nhìn lại Ngô Tư Miểu đang
nằm trêи mặt đất, mang theo hai gã quân nhân chạy ra ngoài phòng điều khiển bằng một cửa khác.
Đừng nhìn Trần Triều Phát tựa như điên điên khùng khùng, kỳ thật bảo y điên, cũng không khoa trương
như vậy, y có thể chạy thoát khỏi tay Dương Tử Nhất còn nhớ rõ thuận tay phá hỏng hệ
thống điện trong phòng điều khiển.
Lúc này, Dương Tử Nhất muốn hành động, bóng dáng hình ảnh của hắn cũng không để lại
dấu vết, khách sạn này to như vậy, có thể che dấu rất tốt, chỉ cần trốn tránh tốt, luôn có cách tìm
được Trần Triều Phát mang đi.
Hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm giết đến phòng này Dương Tử Nhất đã mang theo người sớm
chạy không thấy bóng dáng, trong phòng đen sì một mảnh, bốc lên một cỗ máu tưới, không biết từ chỗ
nào Chiến Luyện tìm ra một chiếc đèn pin, soi vào trong phòng điều khiển tối om này, hắn nghiêng
đầu, vẫy tay một cái với Lạc Phi Phàm đang ở phía sau, hai người đi vào trong phòng.
"Ở đây còn có người sống."
Chiến Luyện ngồi xổm bên người Ngô Tư Miểu, dỗi tay xem xét hơi thở của hắn, ngẩng đầu vừa nói
với Lạc Phi Phàm, thì nguyên bản Ngô Tư Miểu đang nằm trêи mặt đất.
"Ai da" một tiếng, ngồi dậy từ trêи mặt đất.
Lập tức Chiến Luyện vung ra một con dao, thân dao dán vào cánh tay hắn, cánh tay lại vòng trêи cổ
Ngô Tư Miểu, nếu chỉ cần thoáng dùng một chút lực, thì cổ người kia sẽ lại bị cắt một lần nữa.