Triệu Như đứng cách biển tiên nhân cầu gần nhất, miệng há thành hình chữ "O", sau đó bảo trì vài
giây, thì mím lại, nuốt nước bọt một cái, ra vẻ thực bình đạm nói:
"Lợi dụng đặc tính của tiên nhân cầu, triển khai mai phục như vậy Kỹ
năng huyền huyễn như vậy, ngươi không sợ mình bị bắt đi giải phẫu hay sao."
Dưới đất giờ đã đầy gai nhọn a, một cây tiên nhân cầu nho nhỏ, dưới tác dụng của dị năng An Nhiên,
sinh trưởng ra mấy cây tiên nhân cầu nhỏ, rồi lại một cái hợp một cái sinh trưởng, những gai nhọn
trêи thân hình cầu đó, thoạt nhìn sắc nhọn hơn nhiều so với bình thường.
Đây tuyệt đối không phải việc mà một dị năng giả hệ mộc bình thường có thể làm được, nếu như ở
trong một căn cứ lớn tụ tập nhiều người sống sót thì An Nhiên hoàn toàn sẽ bị chộp tới để làm giải
phẫu.
An Nhiên nhìn lướt qua Triệu Như, không để ý đến nàng ta, chỉ không ngừng phát ra
dị năng để tiên nhân cầu sinh trưởng, nàng cảm thấy một mảnh nhỏ như vậy vẫn không
ngăn được sự tiến công của đám mèo và chuột biến dị.
Về điều mà Triệu Như nói, kỹ năng huyên huyễn, bị người bắt đi giải phẫu các loại, An Nhiên đã sớm
nói, hai người các nàng lẫn nhau đều có nhược điểm, nếu Triệu Như bán đứng nàng thì cứ thử xem cả
đời này có được yên bình hay không.
Dị năng của An Nhiên tiêu hao rất nhanh, bình thường truyền ra dị năng, nếu đám tiên nhân cầu này
lấy huyết nhục làm chất dinh dưỡng để lớn lên thì chúng đã sớm tràn đầy một mảng lớn rồi, cho nên
giục sinh thực vật ở thổ nhưỡng bình thường, chung quy vẫn không sảng kɧօáϊ bằng giục sinh chúng
trêи huyết nhục.
Vào thời điểm này, Tiểu Bạc Hà đã sớm mang tinh hạch đưa cho nàng, bất quá Tiểu Bạc Hà không tới
được, Hằng Hằng rất có ánh mắt, mang theo một cái thùng nhỏ, trong thùng tất cả đều là
tinh hạch, tung ta tung tăng chạy tới, đem thùng đưa cho An Nhiên.
Nàng sờ sờ đầu nhỏ của Hằng Hằng, cầm theo thùng, nắm lên vài viên tinh hạch, rất nhanh liền hấp
thu sạch sẽ.
Triệu Như ở bên cạnh rốt cuộc giữ không được nữa, ngạc nhiên hỏi:
"Tốc độ ngươi hấp thu tinh hạch nhanh như vậy? Hoàn toàn không bị mắc kẹt sao?"
"Ta vừa nghe thấy lời ngươi nói liền biết ngươi rất ít thả nước cho người khác đúng không?"
An Nhiên nghiêng đầu lại, động tác trong tay không dừng lại, nhìn Triệu Như:
"Nếu ngươi trải qua vài lần thi triều, thì sẽ biết được thời gian chính là tiền bạc, hấp thu tinh
hạch mà bị mắc két hay sao? Muốn mạng hay không?"
An Nhiên không biết mắc kẹt là gì, nàng chỉ biết năng lượng của mình trôi rất nhanh, cho nên hấp
thu cũng nhiều, nếu một dị năng giả hấp thu tinh hạch mà bị mắc kẹt, vậy chứng minh rằng người đó
chưa từng trải qua loại đau đớn mà dị năng tiêu hoa quá mức, trải qua vài lần chịu đau đớn thống
khổ của việc tiêu hao dị năng quá mức, thì thời điểm hấp thu tinh hạch sẽ không có cái gì gọi là
mắc kẹt.
Triệu Như đứng ở một bên nghe, dường như suy tư gì đó nhìn An Nhiên, nhìn nàng lưu sướиɠ tự nhiên
hấp thu tinh hạch, một nắm lại một nắm lấy từ thùng ra, sau đó ném một đống bột phấn ra ngoài.
Trêи thức tế, thật sự không có người giống như An Nhiên, ít nhất theo quan sát của Triệu Như đối
với mấy dị năng giả ngũ hành lúc họ hấp thu tinh hạch, bao gồm cả Lôi Giang, hắn là dị
năng giả hệ thổ cũng rất lợi hại, nhưng cũng không hấp thu tinh hạch giống như An Nhiên.
Đợi đến khi An Nhiên vội xong, Triệu Như kéo An Nhiên sang một bên, cầm trong tay một viên tinh
hạch, biểu thị với An Nhiên:
"Ngươi xem, chúng ta hấp thu tinh hạch đều là từng viên từng viên một, bởi vì năng lượng bên trong
tinh hạch rất khó để hấp thụ, mặc dù có thể hấp thu nhưng cũng đứt quãng, không lưu thông, cho nên
khi hấp thu tinh hạch sẽ bị mắc két, tựa như này."