"Các ngươi có thể nhờ Trương Bác Huân đứng bên cạnh, bảo hộ các ngươi thì có thể đi đào."
Trương Bác Huân mặc áo khoác quân dụng, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh đường hầm, nghe An Nhiên
nói xong, đỉnh mày anh tuấn hơi hơi nhăn lại, nhưng vẫn đi tới nói với hai người phụ nữ kia:
"Các ngươi muốn đào ở đâu?" Sau đó đi theo hai người kia. "Ngươi sẽ sai sử hắn."
Lương Tử Ngộ đang trong trạng thái cảnh giới nhìn An Nhiên cười. Ở chung thời gian
lâu dần hắn cảm thấy kỳ thật Trương Bác Huân cũng là người thành thật.
Nhưng Triệu Như vẫn không thích hắn như cũ, nàng đứng ở bên người Lương Tử Ngộ, hừ một
tiếng, xoay người, trêи người bọc tầng tầng lớp lớp áo khoác, lên xe.
Thời tiết càng lạnh thì ảnh hưởng tới dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy càng lớn, An Nhiên vẫn còn
tốt, chỉ mặc áo lông cùng với quần có lớp lót nhung, nhưng Triệu Như càng khoa trương, lúc tìm vật
tư ở ven đường, nàng ấy thu
thập được một chiếc áo khoác lông chồn, mặc bên ngoài một chiếc quần bông rất dày bên trong một
chiếc quần nhung, trêи chân cũng đi một đôi giày bông màu đen rất dày.
Nhưng tham chiếu những dị năng giả hệ thủy khác, họ cũng không sai biệt lắm ăn mặc như vậy,
Hơn nữa dưới thời tiết như này, không chỉ thực vật của An Nhiên lười biếng không nhấc nổi tinh thần
mà ngay cả nhóm dị năng giả hệ thủy thả nước cũng không nhiều như trước kia.
Hiện tại các nàng ấy phải tiêu hao năng lượng nhiều gấp đôi mới có thể thả ra một chút nước.
Những dị năng giả hệ thổ như Bàn Tử lại không chịu bất luận ảnh hưởng gì, họ đào hầm đến hô mưa gọi
gió.
Chẳng bao lâu, đường hầm đã được thông suốt khoảng 1/10, quả nhiên trong đó tương đối
ấm áp, nhiệt độ không khí cao hơn vài độ so với bên ngoài.
Xe giường nằm bắt đầu từ từ lái vào trong đường hầm, Bàn Tử mang theo người bắt đầu đào huyệt động
ở vách động, hắn quyết tâm phải sống trong hang động.
Không khí lạnh tới nỗi An Nhiên thở ra làn sương trắng, hai tay xoa xoa vào nhau rồi rụt vào trong
tay áo, chân đi ủng đi tuyết, dậm dậm chân trêи nền tuyết trắng, nàng nhìn thấy một chiếc xe lái
tới ở phía đối diện, cửa xe mở ra, một người đàn ông vươn đầu ra nói chuyện với Từ Lệ
Nhi đang đứng ở ven đường.
Gương mặt người đàn ông kia không quá quen, rất giống với đội ngũ dị năng giả mấy
ngày trước trong đội ngũ của Bàn Tử.
Nói là trong đội ngũ Bàn Tử nhưng kỳ thật cũng không phải, họ chỉ là vừa vặn đi trêи đường gặp
nhau, đi sau đội ngũ một chút, mấy ngày rồi đi theo không xa không gần, thời tiết ác liệt, Bàn Tử
còn không kịp tâm sự với đám dị năng giả lực lượng này đâu.
Đám người kia mang theo vài chiếc xe con, đội ngũ gồm mười mấy người, có xe có vật tư, đi theo phía
sau đội ngũ của Bàn Tử, còn ném hai cái trói buộc trong đội ngũ của mình cho Bàn Tử.
Ấn tượng của An Nhiên đối với đám người này không quá tốt, bộ dáng của người lái xe kia nhìn như
thế nào cũng không phải người thành thật, ném cho đội ngũ của Bàn Tử hai trói buộc đều là hai người
phụ nữ bị bệnh, gầy trơ xương như que củi, bị bỏ đói đến mức phảng phất như không còn sức lực để
nói chuyện.
Bàn Tử này cũng nhận, an bài trong một chiếc xe, cung ăn cung uống còn lấy một ít thuốc cho hai
người phụ nữ này.
Không biết có phải ảo giác của An Nhiên hay không, dị năng giả lực lượng này cùng với người trong
đội ngũ của hắn thường xuyên đem ánh mắt khác lạ đặt vào những người phụ nữ trong đội của Bàn Tử,
hôm nay còn nhìn An Nhiên vài lần, nàng chuẩn bị nói với Bàn Tử, đám đàn ông này không lưu được.
Nàng nhìn chiếc xe này, tuy rằng khoảng cách khá xa An Nhiên không nghe rõ được gì, nhưng nàng vẫn
thấy được, người đàn ông ngồi trong xe đang lôi kéo Từ Lệ Nhi.