nói xong, hắn lấy một chồng bản thảo đã được đóng thành quyển đưa cho An Nhiên.
"Đây là những gì ta nhìn thấy nghe thấy, chỉ cần ngươi giúp đỡ ta đi thám hiểm, Bách Hoa thành của
các ngươi có quyền lợi có được bản quyền của bộ sách mà ta sắp xuất bản đây."
"Cái gì cùng cái gì a???"
An Nhiên nhíu mày cúi đầu nhìn thoáng qua tập bản thảo mà Chân Tuyết Cửu đưa qua, vốn dĩ nàng không
muốn nhận nhưng nhìn thấy những dòng chữ được in ra theo kiều chữ Khải kia, ngôn ngữ được tổ chức
khá ngắn gọn, nàng nhìn hẳn không mất gì.
Vì thế nàng duỗi tay nhận lấy, tùy ý lật giở, bản thảo đã được đóng thành quyển, bên trong là rất
nhiều câu chuyện, trong đó An Nhiên nhìn thấy một câu chuyện giống như tiểu thuyết, nhìn rất có ý
tứ.
Nàng lại giở giở vài tờ hỏi:
"Ngươi có viết về Bách Hoa thành của chúng ta vào không? Ta muốn nhìn về Bách Hoa thành."
"Ở trang thứ 22, bắt đầu xem từ trang thứ 22."
Chân Tuyết Cửu chỉ cho An Nhiên, biểu tình trêи mặt như nhẹ nhàng thở ra, An Nhiên cảm thấy hứng
thú là tốt rồi, sợ nàng còn không muốn xe a, giống như rất nhiều thủ lĩnh ở các căn cứ khác, trực
tiếp vứt bỏ bản thảo của hắn.
"Được rồi, để ta xem trước, nếu có giá trị ta sẽ suy xét đề nghị của ngươi, ngươi về trước đi."
An Nhiên giở tập bản thảo trong tay tới trang 22, nàng nhìn miêu tả về Bách Hoa thành ở bên trong,
kỳ thật nàng rất muốn biết, đến tột cùng trong mắt người bên ngoài bộ dạng của Bách Hoa thành như
thế nào.
Sau đó nàng thấy được trong mắt của Chân Tuyết Cửu, Bách Hoa thành đẹp giống như thiên đường, với
sinh hoạt an bình, làm mỗi người ở nơi này đều có cảm giác tràn ngập hạnh phúc, sau đó nói
trọng điểm về một việc lạ, trong Bách Hoa thành có một người phụ nữ, tuy rằng không quá diễm
lệ, tính cách cũng bình thường.
Nhưng người phụ nữ này có một loại dị năng kỳ quái, có thể thao túng thực vật biến dị, ngày tháng ở
Bách Hoa thành có thể an ổn như vậy tất cả công lao của người phụ nữ này ổn định thực vật biến dị
bốn phía, mà người phụ nữ kia tên là An Nhiên cũng được viết vào giấy trắng mực đen trong bản thảo.
**, loại bản thảo này mà phát tán ra bên ngoài thì quả thực là kéo cừu hận cho nàng a!
Chân Tuyết Cửu đào sâu vào rất nhiều vấn đề, những thứ mà rất nhiều người ở trong
Bách Hoa thành này ngậm miệng không nói nhưng trong lòng hiểu rõ đều bị Chân Tuyết Cửu này
viết ra, ngay cả những điều mà không quá nhiều người hiểu như rốt cuộc rừng rậm biến dị kia là loài
cây nào. Vị này cũng đưa ra, hắn căn cứ vào tư liệu rồi tìm ra căn nguyên nguồn gốc, thực vật biến
dị mới bắt đầu tạo thành khu rừng rậm biến dị hẳn chỉ có hai loại, hoa cầu của một loại trong đó
hẳn là còn ở vị trí Hà Tây của căn cứ Diệu Dương, hoa cầu của một loại khác hẳn là ở gần người phụ
nữ tên An Nhiên này, có thể là trêи nóc nhà ???
Phía sau hắn viết vì sao lại đưa ra phân tích như vậy? Bởi vì hắn đã phỏng vấn rất nhiều người ở
Bách Hoa thành, rồi thông qua các loại phương thức để thâm nhập vào câu chuyện, người này nói cho
hắn một chút, người kia nói cho hắn một chút, kỳ thật mỗi người này đều không biết
nhiều lắm, nhưng tập hợp lại hơn nữa nhờ sức quan sát tinh tế tỉ mỉ của Chân Tuyết Cửu, hắn liền
suy đoán ra kết quả.
Tài tử a, thật là tài tử, rất có tiềm chất làm gian tế a.
Nhưng người như vậy nếu bị người có tâm lợi dụng sẽ phi thường bất lợi với An Nhiên.
Nàng yên lặng khép lại tập bản thảo trong tay, nguyên bản muốn uy hϊế͙p͙ Chân Tuyết Cửu một phen,
nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện hắn không có ở đây, An Nhiên đứng dậy dưới mái hiên
nhìn trái nhìn phải tìm kiếm, lúc này mới nhớ vừa rồi nàng thuận miệng nói hắn đi về trước.