trở về Bách Hoa thành, thời tiết quá lạnh, trong đội có rất nhiều người già sợ sẽ lạnh
cóng.
Nàng bận bận rộn rộn cả ngày chưa ngừng, mới thu thập dọn dẹp được một nửa thì phát hiện khăn quàng
cổ nàng đan cho Lưu Tiểu Quyết vẫn còn ở trong túi, nàng không dám đưa cho hắn.
Nàng ngồi xổm xuống lấy ra chiếc khăn màu xám kia, nghĩ nghĩ thôi vẫn nên tìm hắn, nàng muốn hỏi
hắn một chút, nếu nàng thích hắn thì bọn họ có thể ở bên nhau được hay không?
Ngày may mắn còn tồn tại đã qua, không khí náo nhiệt trong Thiên Viên Sơn đã dần tan đi, mọi người
bắt đầu chuẩn bị trải qua mùa đông dài đằng đẵng, vì vậy phần lớn mọi người bắt đầu ở nhà chuẩn bị
nồi hơi phát điện bằng củi lửa. Cho nên trêи đường phố gập ghềnh người có chút quạnh quẽ, trừ bỏ
những người lính tuần tra hàng ngày ra thì cơ hồ đều không có người đi lại.
Lưu Tiểu Quyết hẳn là đang ở chỗ cửa thành, sau khi hắn trở về từ bờ sông đã bị Chiến Luyện phái
tới huấn luyện tân binh cho Thiên Viêm Sơn, cho nên nếu muốn tìm hắn, phải ra ngoài cửa thành.
Sau khi Tĩnh Huyên đi thêm một đoạn trong ngõ nhỏ có hai người đàn ông nghênh đón nàng.
Nàng không để ý đinh vòng qua hai người này nhưng một người trong đó đã duỗi tay cản nàng lại, nháy
mắt với nàng vẻ mặt háo sắc cười mị mị nói: "Nghe nói trong việc kia ngươi không tồi, nói giá đi,
bao nhiêu?"
"Cái gì?"
Tĩnh Huyên bị ngăn cản nên dừng bước, nhíu mày nhìn hai người đang nói: "Ta không hiểu ngươi đang
nói cái gì."
"Đừng giả vờ."
Một người khác duỗi tay, bắt được cánh tay nàng.
"Hai chúng ta không phải nhân vật đơn giản gì, nghe nói ngươi là kỹ nữ cao cấp của Bách Hoa
thành, chỉ cùng những lão đại ngủ, ngươi yên tâm đi, chúng ta khá quen biết với lão đại
của khu 5, ở khu 5 chúng ta cũng không phải nhân vật đơn giản, chỉ cần ngươi ra giá, chúng ta có
thể trả được a." "Buông ta ra!"
Từ sau khi theo An Nhiên, Tĩnh Huyên chưa từng bị người khinh bạc như vậy, nàng nhịn không được kêu
lớn, nàng muốn gạt tay người đàn ông kia ra, nhưng thật khó khăn, sức lực của đối phương quá lớn,
cấp bậc dị năng rõ ràng cao hơn nàng rất nhiều.
Vì thế nàng nóng nảy tới độ kêu lớn lên:
"Buông ta ra, các ngươi buông ra, ta không biết các ngươi đang nói gì?" Phía sau chỗ ngoặt, Oa Oa
lộ ra đầu nhỏ đội mũ, trêи đầu nàng trồng lên chiếc đầu nhỏ của A Văn, Oa Oa nhìn thấy tình cảnh
của Tĩnh Huyên mà hai mắt sáng lên, nhỏ giọng nói với A Văn:
"Thấy chưa? A Văn, kế hoạch của Tô Yên kia đã thành công, nàng ta đã thành công bôi đen dì Tĩnh
Huyên, sau đó hai gã đàn ông kia chuẩn bị đem dì Tĩnh Huyên trở thành kỹ nữ cao cấp của Bách Hoa
thành, chuẩn bị kéo về nhà cường bạo! Bọn họ cũng thật hạ lưu, còn muốn cùng dì Tĩnh Huyên chơi
3P."
Oa. một bé gái a, đúng là biết thật nhiều!
A Văn cúi đầu nhìn đỉnh đầu Oa Oa, toàn là bất đắc dĩ, tha thứ cho hắn vì sự ngu dốt, nếu không có
sự giải thích của Oa Oa, hắn đúng là không rõ cái gì gọi là 3P......
Nghe xong Oa Oa miêu tả chi tiết những suy nghĩ của hai người đàn ông kia, A Văn rõ ràng trợn trắng
mắt.
"Nếu đã thế này thì tới lượt chúng ta lên sân khấu đi, nếu muộn thì dì Tĩnh Huyên sẽ bị mang đi
mất."
"Không vội." Oa Oa xua tay.
"Chúng ta muốn bắt gian trêи giường a.!"
"Bắt gian trêи giường không phải dùng trong trường hợp này, ngươi phải đọc nhiều sách hơn a!"
A Văn sửa đúng Oa Oa.
"Còn nói nữa chúng ta chờ dì Tĩnh Huyên bị hai gã kia mang lên giường mới cứu thì đã muộn a."