được, người của chúng ta, đều là một ít người trước khi mạt thế đến không chịu qua bất luận huấn
luyện về quân sự gì. "
Có người đứng dậy, biểu tình trêи mặt có chút nghịch ngợm, kết quả không chờ hắn nói hết lời, Trần
Triều Phát liền móc một khẩu súng trong người ra, chỉ thẳng vào ngực người nọ.
"Bang."
Hắn bắn một phát súng lại giết một vị đoàn trưởng. "Để ta xe, trong các ngươi ai không phái người
ra!!!"
Trần Triều Phát này giống như điền rồi, dùng họng súng chỉ vào một đám đoàn trưởng, phía sau lưng
hắn có hai người quân nhân bảo hộ cho hắn, hai người kia cũng không chút do dự móc ra khẩu
súng trong người chỉ vào đám đoàn trưởng kia.
Nhóm người kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ lại sợ hãi, nhìn không đến một ngày đã có hai cỗ thi thể
nằm trêи mặt đất, bọn hắn trầm mặc.
Có người đột nhiên hô to:
"Lão Trần, lão Trần, ngươi cho ta đi ra ngoài, ta phân phó người trong tay ta, đi giết đám người từ
Hà Tây tới kia."
Có một vị đoàn trưởng nhìn tương đối thấp bé gầy yếu, giơ tay, tựa như muốn trổ hết
tài năng từ trong đám người nhô ra.
Trần Triều Phát lười nhác dùng họng súng lúc lắc một cái, thả vị đoàn trưởng thấp bé
kia ra khỏi phòng điều khiển, nhìn hắn vội vàng rời đi, y lại dùng súng chỉ vào mặt đám người
còn dư lại trong phòng, mặt mang vẻ điên cuồng hỏi:
"Còn ai nữa?"
Lại có người giơ tay, có người đi đầu liền có vô số người theo sau, nháy mắt, toàn bộ đoàn trưởng
đều đáp ứng đi điều động người trong tay, chốc lát sau, nhóm người kia đều chạy hết, phòng điều
khiển to như vậy, vài phút sau chỉ còn dư lại Trần Triều Phát, Ngô Tư Miểu cùng với hai gã quân
nhân trung thành và tận tâm.
Kỳ thật Ngô Tư Miểu muốn hỏi Trần Triều Phát một chút, hắn thả những người kia ra có phải tất cả
đều sẽ đi điều động thuộc hạ hay không? Nhưng hắn nghĩ nghĩ, rồi nhìn màn hình không nói
chuyện, bởi vì trêи camera, những đoàn trưởng kia như đều chạy vào phòng của chính mình, thu
thập đồ dùng vật tư quần áo chuẩn bị trốn chạy, hoặc là trốn trong phòng của mình, căn bản không có
bất luận động tác gì để chuẩn bị điều động người.
Nhưng Trần Triều Phát này, rõ ràng đã điên rồi đi, không biết bị điên từ lúc nào, Ngô Tư Miểu không
biết, có lẽ y từ trước đến nay đều là người điên, y chỉ ngụy trang thành người bình thường mà thôi.
Cho nên Ngô Tư Miểu không biết, mình đem những phát hiện kia ra nói cho Trần Triều Phát, y có thể
trong lúc phẫn nộ mà liên lụy hắn hay không, bắn một cái thì chết, nói không tốt chứ thật là có khả
năng vậy, một kẻ điên thì có chuyện gì không làm được chứ?
Logic của y căn bản không thể suy đoán giống như với người bình thường được.
Cho nên Ngô Tư Miểu trầm mặc, co người ngồi ở ghế, trộm nhìn màn hình, cũng trộm nhìn Trần Triều
Phát, trong lòng hắn có tính toán, hắn có nên tìm cái cớ gì đó nói đi điều động người sau đó chuồn
mất hay không.
Đợi thật lâu thật lâu sau, hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đã nhanh chóng sắp
tới phòng điều khiển, đại khái hai người bọn họ đã đánh tới tầng dưới của phòng điều khiển rồi, một
gã quân nhân của Trần Triều Phát từ tầng cao nhất vội vàng xuống, kêu tên hắn.
"Tiểu Phát, nhanh lên đi, theo ta đi nào."
Người đàn ông này khoảng 50 tuổi, so với Trần Triều Phát thì lớn hơn mười mấy tiểu, gọi nhũ danh
của Trần Triều Phát, xem ra, hẳn là người cực kỳ quen thuộc của y, nhìn một thân quân trang
hoàn mỹ, thân thủ đặc biệt mạnh mẽ.
Khi đối mặt với Trần Triều Phát cũng có sự quan tâm của trưởng bối dành cho tiểu bối.
Trần Triều Phát quay đầu, nhìn người đàn ông này, oán hận nói:
"Anh, em muốn những người này phải chết, tất cả đều phải chết, tất cả a!"