"Ngươi thì không có sao?" "Ta ư?"
Trêи khuôn mặt anh tuấn của hắn toàn là máu, rất tiêu sài nở nụ cười: "Người ta thương nhớ, sẽ
không để ý đến sự sống chết của ta."
Trương Bác Huân nói chưa dứt lời liền chui vào bên trong cái động kia, vừa chui vào vừa nói:
"Chiến Luyện, ta thật hâm mộ ngươi, vợ của ngươi ở bên ngoài chờ đợi ngươi, cho nên
ngươi nhất định phải sống đi ra ngoài, lần này, ta nợ các ngươi, liền, coi như trả đi."
Nợ của hắn là chuyện lúc trước hắn trói An Nhiên, dẫn Chiến Luyện tới cứu người, mà mạng của
Triệu Thiến Dung, Trương Bác Huân hắn vẫn luôn nhớ, không quên được.
Chiến Luyện đứng ở ngoài động hừ một tiếng, thay Trương Bác Huân chống cự lại đám rễ
cây thịt thịt lại bò ra.
"Ngươi nợ vợ ta lời xin lỗi thì chính mình nói với nàng đi, nhờ lão tử ư, không tính."
Trương Bác Huân ở bên trong quay đầu lại cười cười, tạo ra một cái cuốc kim loại, hung hăng bổ
xuống thứ xanh mơn mởn phía trước....
Trêи mặt đất, tiếng huýt gió cuồng bạo phẫn nộ càng lúc càng lớn, toàn bộ mặt đất bắt đầu run rẩy
kịch liệt, bãi đỗ xe tầng ngầm bộ rễ màu trắng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Nhóm người Vân Đào mặc bảo hộ của lính cứu hỏa đang liều mạng lôi kéo cây mây cùng bộ rễ, bộ rễ thô
to kia chui ra khỏi nền đất của bãi đỗ xe tầng ngầm, sau khi bị kéo rút lên thì giống như thủy
thảo, tái nhợt vô lực.
Lửa lớn ở lối vào tầng hầm vẫn hừng hực thiêu đốt, cây dây mây của An Nhiên đang bị kéo căng ở
không trung vẫn sinh trưởng tươi tốt, giống như một cây cầu, nối từ mặt đất xuyên qua không trung
túm chặt đóa Nhục Hoa lại.
Trong phút chốc, mọi người nghe được Vân Đào la lên ở lối vào:
"Không được rồi, bãi đỗ xe tầng hầm bị phá hỏng, rễ của nó chui ra càng ngày càng nhiều, hai người
bọn họ sẽ bị vây chết trong đó!"
An Nhiên vừa nghe đã nóng nảy, chuyện này không có khả năng! Bọn họ đã đánh giết mấy ngày mấy đêm
như vậy, kết quả rễ của nó dưới mặt đất bãi
đỗ xe càng ngày càng nhiều, này không có khoa học aaaaa. [Ngươi. tới]
Trong đầu nàng bỗng vang lên một thanh âm không rõ ngữ điệu như thế nào, hỗn loạn, phẫn nộ, tâm
tình cuồng bạo, thổi quét qua đại não của An Nhiên.
Nàng quýnh lên, bất chất tất cả, nàng chạy về phía trước hai bước, sau lại chạy về, đẩy Tiểu Bạc Hà
lên xe, dặn dò nói:
"Xem trọng Oa Oa, Bạc Hà, thế giới của ta đều giao cho ngươi, xem trọng Oa Oa."
Sau đó đóng cửa xe lại, chạy thẳng đến siêu thị, Vân Đào thấy vậy, đuổi theo, hô lên:
"An Nhiên, ngươi đi đâu?" "Đừng động ta!"
An Nhiên không quay đầu lại, hô to một tiếng, dẫm lên rễ cây đầy đất, trực tiếp chạy đến phía dưới
đóa Nhục Hoa khổng lồ kia, rễ cây dưới chân nàng đặc sệt dịch nhầy, thứ dịch nhầy màu đỏ, là hỗn
hợp của huyết nhục cùng dịch nhầy của thực vật mà thành.
Sau lưng nàng, Vân Đào đuổi theo nhưng bị một cây dây mây đột nhiên vọt ra đánh vào làm hắn bắn
ngược trở về, mà An Nhiên, đứng dưới đài hoa, ngẩng đầu, nhìn đóa nhục hoa khổng lồ to lớn đang che
trời kia, hô lên:
"Ta tới rồi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Giết nhiều người như vậy, rốt cuộc ngươi
muốn thế nào?"
Đại nhục hoa từng đợt phẫn nộ run rẩy lên, một tiếng rít vang lên, nó phản nghịch như thế, bi phẫn
như thế, đột nhiên mở ra tầng thịt cánh hướng về An Nhiên, nó muốn đập chết nàng!!!!!
"Chết thì chết!"
An Nhiên cũng tức giận, nàng buông tất cả bằng bất cứ giá nào, cây mây trêи đỉnh đầu giống như một
cây cầu lớn, chặn ngang cú đánh của đóa nhục hoa, An Nhiên quát lên:
"Muốn ta chết, có thể, ngươi thả hai ngươi ở bên cạnh hoa cầu ra!"