Chân Tuyết Cửu run run rẩy rẩy nhảy xuống xe, trả lời nghi vấn của Trương Bác Huân.
"Ngươi có thấy không? Cửa thành của bọn họ cũng chưa mở, cự ly của đám tang thi trêи tường thành
không xa cũng không gần, điều này cho thấy, đại bộ phận người trong căn cứ họ hoặc gần như tất cả
đều biến thành đồng loại cùng một lúc, cho nên chúng nó không cần hoạt động để thu hoạch đồ ăn."
Bởi vì không có đồ ăn ở quá gần đám tang thi đó, cho nên có thể suy đoán ra, toàn thành đều bị biến
thành tang thi.
"Làm sao mà cùng một lúc toàn thành có thể biến thành tang thi được? Không phải Trần
Triều Cung cũng ở trong căn cứ này sao?
Chiến Luyện nhíu mày, không nghĩ ra, căn cứ Hoa Hải này, nói ít cũng phải mấy chục vạn người, dù bị
virus tận thế quấy nhiễu thì cũng không đến mức cả tòa thành không có một bóng người sống chứ.
"Ta đã nói mà, căn bản dị năng của Trần Triều Cung không phải ức chế virus tận thế."
Đột nhiên, Chân Tuyết Cửu trở nên kϊƈɦ động dị thường, hắn xoay người, vội vàng chạy về xe, mở cửa
xe ra, lấy ra đóa Phấn hoa vẫn còn tươi mới từ bên trong, dưới mưa tuyết, mùi hoa lan tỏa ra bốn
phía, Chân Tuyết Cửu kϊƈɦ động giơ Phấn hoa lên hô to với Chiến Luyện và Trương Bác Huân: "Là đóa
hoa này, là đóa hoa này ức chế được virus tận thế!!! Các ngươi có biết vì sao toàn căn cứ Hoa Hải
đều biến thành tang thi hay không? Căn cứ của bọn họ, so sánh với những căn cứ khác trong liên minh
cách Bách Hoa thành gần nhất, nhưng vì bọn họ sợ hãi bị An Nhiên không chế, cho nên khoảng thời
gian trước, mỗi ngày đều tổ chức diệt trừ bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền đất, khẳng định một
ngày nào là đã diệt trừ đi Phấn hoa vẫn luôn tồn tại tại căn cứ Hoa Hải này, hiểu không? Hiểu ta
nói gì không?" Căn cứ Hoa Hải thật ra có số người ít bị biến thành tang thi nhất so với các căn cứ
khác, càng ở gần khu rừng rậm biến dị, số người bị cảm nhiễm virus tận thế càng ít, ở càng xa khu
rừng rậm, mùi hương của Phấn hoa càng nhạt, căn cứ Hoa Hải có người biến thành tang thi là bởi vì
căn cứ này ở ngoại duyên của khu rừng rậm biến dị, nơi ngoại duyên xa nhất.
Chính bọn họ tìm đường chết, họ diệt trừ hết những bộ rễ của thực vật chung quanh
căn cứ, gì mà hoa a cỏ a, càng là đối tượng tiêu diệt trọng
điểm, không cẩn thận đã làm dập nát nhổ rễ một bông hoa màu hồng phấn bình phàm không có gì chói
mắt.
Vì thế ngày mà bông Phấn hoa bị dập nát kia chính là ngày mà toàn thành cảm nhiễm virus tận thế.
"Má ơi!"
Chiến Luyện nhảy dựng lên, vỗ vỗ ngực, phảng phất như vừa được nghe xong một tin tức phi
thường kinh hãi, túm lấy bông hoa trong tay Chân Tuyết Cửu, nhìn trái, lại nhìn phải, lúc
này, hắn mới dùng thái độ nghiêm túc đánh giá bông hoa trong tay.
"Cũng chỉ là bông hoa bình thường, có gì khác nhau sao?"
Hắn còn duỗi tay, thô bạo bứt xuống một đám cánh hoa màu hồng, nhìn kỹ, lại ngửi ngửi, động tác này
làm Chân Tuyết Cửu cả kinh nhảy dựng lên, giống như một bảo bối bị đạp hư, hắn xông lên, đoạt lấy
đóa hoa trong tay Chiến Luyện rồi bày ra tư thế thề sống thề chết bảo hộ đóa Phấn hoa. "Ngưu
nhân!!! Số lượng Phấn hoa thưa thớt như vậy, nó phát triển sinh sản cực kỳ không dễ, ngươi thô bạo
đối đãi với nó như vậy? Cẩn thận sẽ bị trời phạt !!!!"
Chân Tuyết Cửu gào lên với Chiến Luyện, thấy trong tay người kia còn cầm trong tay một vài mảnh
cánh hoa, hắn lại vươn tay đoạt chúng trở về, xoay người, né tránh Chiến Luyện, đau lòng dí sát mấy
mảnh cánh hoa vào bông hoa muốn đem chúng gắn lại.
Chiến Luyện lại không sao cả nhìn bộ dạng của Chân Tuyết Cửu, nói một câu tức chết người không đền
mạng:
"Số lượng thưa thớt sao? Chiến An Tâm nhà ta suốt ngày không biết đã ngắt chết không
biết bao nhiêu đóa đâu."