tới tai An Nhiên, nàng lẳng lặng đếm thời gian nàng ta đã tới Bách Hoa thành, đã vài ngày trừ bỏ
nàng đem chính sinh mệnh của mình chơi đùa suýt đánh mất ra thì không làm ra chút việc phá hư nào.
An Nhiên có chút không kiên nhẫn, ngồi trong phòng ngủ tán gẫu với Triệu Như vừa tới:
"Tô Yên kia đến bây giờ còn không tạo ra nửa điểm gợn sóng, ta không còn kiên nhẫn nữa, ngày mai
đuổi nàng ta ra đi."
"Chỉ số thông minh quá thấp, thủ đoạn lại nhược trí, trừ bỏ lấy sắc dụ ra thì không có chút trí tuệ
gì."
Triệu Như ngồi xuống ghế trong phòng, hưởng chút điều hòa đánh giá Tô Yên.
Hiện tại thời tiết đã nóng lên ẩn ẩn có cảm giác còn nóng hơn so với trước đây, người đi ngoài trời
đều sắp bị phơi đến hôn mê, nếu lại thêm một thời gian nữa, phỏng chừng rất nhiều căn cứ thiếu
nguồn điện năng sẽ không cho cư dân mở điều hòa, như vậy thì không sống nổi nữa, còn người ở Bách
Hoa thành đã sớm mở điều hòa, dù sao điện năng dùng như thế nào cũng không hết.
Trong phòng ngủ An Nhiên đang gấp chăn, vẻ mặt bất đắc dĩ vỗ vỗ Oa Oa còn đang ngủ nướng chưa dậy,
rồi quay đầu nói với Triệu Như:
"Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ? Ta rất muốn thông qua hình vi của nàng phân tích
ra động cơ mục đích nhưng mà sau khi nàng tới Bách Hoa thành luôn rối rắm trong một ít việc nhỏ của
bản thân, đúng rồi, trừ bỏ việc yêu cầu đem em gái của nàng là Tô Mị cũng đưa vào Bách Hoa thành
ra." "Nếu không. "
Triệu Như chớp chớp mắt với An Nhiên, khóe miệng nhếch lên thấp giọng nói:
"Nếu không... luyến tiếc hài tử bộ không lang, ngươi để Chiến Luyện nhà ngươi giả bộ mắc câu, bị Tô
Mị kia. "
"Triệu Như, ngươi chủ ý tồi tệ gì?!"
An Nhiên đang gấp chăn quay đầu trừng mắt với Triệu Như, đang muốn nói để Lương Tử Ngộ tiếp
xúc với Tô Mị kia thì sau lưng Oa Oa đang ngủ nướng đột nhiên bò lên.
"Ma ma, muốn đem con đi cho sói ăn sao?"
Trong mắt nàng hàm chứa nước mắt, chỉ mặc quần nhỏ, lộ ra cái đùi phì phì nộn nộn, ngồi trêи giường
nhìn An Nhiên với ánh mắt tràn ngập lên án.
"Mẹ khi nào ói muốn đem con đi cho sói ăn a?"
Trong phòng ngủ mát lạnh, An Nhiên kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Oa Oa, nàng muốn đem đứa nhỏ đi cho
sói ăn bao giờ? Đứa nhỏ đang nghĩ cái gì a? "Kia... kia vừa rồi dì Triệu Như nói, luyến tiếc hài tử
bộ không lang!"
Trong mắt Oa Oa vẫn còn sự lên án như cũ, nước mắt thương tâm đã trượt xuống gương mặt.
"Ma ma, mẹ cùng ba ba cũng chỉ có mình ta là con gái ruột a, hai người bỏ được đem ta đi cho sói ăn
sao?"
"Đó là..."
Đột nhiên An Nhiên không biết giải thích như thế nào với Oa Oa.
"Đó chính là một câu ngạn ngữ, luyến tiếc hài tử bộ không lang, chính là luyến tiếc ba ba của
ngươi, sợ hắn không dẫn ra người phía sau lưng Tô Yên! Ân, đúng là ý như vậy."
"Ma ma, mẹ không chỉ riêng muốn bỏ con mà mẹ còn muốn đem ba ba cũng đi cho sói ăn
sao?"
Oa Oa hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức An Nhiên, tràn ngập tức
giận kêu lên.
"Mẹ nói thật đi, mẹ có phải coi trọng tiểu thịt tươi nào không, còn muốn bỏ chồng bỏ con?"
"Con lại nhìn ở đâu? Mẹ có thể tìm được tiểu thịt tươi nào chứ?!"
An Nhiên ngồi ở mép giường, cầm lên điều khiển điều hòa hạ một chút nhiệt độ, muốn
giảng đạo lý với Oa Oa cũng mệt tới nỗi nàng đổ một thân mồ hôi.
Mặc dù Oa Oa thông minh như thế nào những đứa trẻ sinh ra sau mạt thế có bất đồng như thế nào thì
rốt cuộc Oa Oa cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa tới ba tuổi, hơn nữa với năng lực của nàng, luôn có thể
nhìn trộm được những ý tưởng trong đầu của những dị năng giả cấp thấp.