trời đen nghìn nghịt bên ngoài, còn có mưa tầm tã, lo lắng nói:
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đi? Ta cứ có cảm thấy trong lòng nặng trĩu." Trương Bác Huân ngồi bên
đống lửa, áo đã bị cởi ra, Triệu Như không quản hắn, vì vậy Lương Tử Ngộ chỉ có thể tiếp nhận, rửa
vết thương bôi thuốc cùng băng bó cho Trương Bác Huân.
Nhìn Trương Bác Huân như vậy, quả thực đúng như lời Triệu Như nói, không có nhiều vấn
đề, không chết được, bị người chọc một dao ở vị trí ngay trêи quả tim, miệng vết thương không lớn,
cũng không quá sâu, máu cũng không chảy quá nhiều.
Chỉ là hắn rất kỳ quái, trong ánh mắt anh đĩnh, có một mạt thương tâm như tro tàn đau thương, hắn
không nói vì cái gì, người khác cũng không hỏi.
Chốc lát sau, mấy người Chiến Luyện đi tuần tra về, Lạc Phi Phàm gọi Trương Bác Huân
sang bên kia để nói chuyện, Chiến Luyện thì ôm Oa Oa, lên xe đọc sách.
An Nhiên thu thập vài món quần áo lông trêи xe tải, đưa cho Triệu Như, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng,
sau đó cũng lên xe, hỏi Chiến Luyện. "Trương Bác Huân chưa nói hắn bị thương như thế nào? Còn có
Phủ Tử, chết như thế nào? Thật đáng tiếc, kỳ thật con người Phủ Tử không tồi." "Trương Bác Huân
là bị Đường Ti Lạc đâm, Phủ Từ là bị Lôi Giang nổ súng bắn chết."
Chiến Luyện nằm ở ghế sau, để Oa Oa dựa ngồi trêи người hắn, trong tay giở một quyển sách lập thể,
mở cho Oa Oa xem một đám mây màu trắng, tiếp tục nói:
"Dị năng giải hệ kim, chỉ có trước mặt người mình yêu mới không bố trí phòng vệ, làm mềm hóa làn
da, đâm Trương Bác Huân một dao kia khẳng định là Đường Ti Lạc, không phải người khác."
Bởi vì hắn cũng là dị năng giả hệ kim, cho nên hắn biết, thể chất của Trương Bác
Huân cũng giống hắn là tường đồng vách sắt, nhưng có đôi khi làn da cùng cốt cách cứng rắn như vậy
đối với chính mình mà nói cũng là một phiền toái lớn, bởi vì sẽ làm đau người mà bọn họ yêu, bọn họ
chỉ có thể làm mềm hóa làn da của mình mới có thể hảo hảo ôm người mình yêu kia.
Cho nên mỗi lần An Nhiên bị Chiến Luyện cầm tay hay gắt gao ôm trụ, nàng không cảm thấy Chiến Luyện
có gì bất đồng với trước khi mạt thế.
Đó là bởi vì Chiến Luyện không bố trí phòng vệ trước mặt An Nhiên. Trương Bác Huân đuổi theo Lôi
Giang, Lôi Giang mang đi Đường Ti Lạc, hắn sẽ chỉ ở trước mặt Đường Ti Lạc dỡ xuống toàn
bộ kiên cường của mình, nhưng mà, Đường Ti Lạc kia lại chưa bao giờ quý trọng Trương Bác Huân,
một dao kia đến như thế nào, không cần Trương Bác Huân nói, Chiến Luyện vừa thấy đã
biết, xác định chắc chắn không thể nghi ngờ là do Đường Ti Lạc kia làm.
Trương Bác Huân không đáng để đồng tình, nhưng Phủ Tử, lại bị chết, thật đáng tiếc, nguyên bản
những ân oán tình thù kia không có quan hệ gì với Phủ Tử.
"Lúc này hắn cũng nên hết hy vọng đi, đều bị người ta làm tổn thương thành như vậy."
Nghe Chiến Luyện giải thích, An Nhiên thở dài, xoay người, ghé lên cửa sổ xe, nhìn trong góc,
Trương Bác Huân đang nói chuyện với Lạc Phi Phàm, thân ảnh cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nguyên bản
hẳn là bạch mã vương tử trong lòng nữ nhân, hiện giờ lại đau xót đầy người.
Nàng nhìn Lạc Phi Phàm lắc đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Trương Bác Huân, rồi xoay người ra miếu nhỏ.
Vì thế An Nhiên quay đầu hỏi Chiến Luyện:
"Lạc Phi Phàm không phải muốn đi tìm Đường Ti Lạc đi?" "Lôi Giang sẽ đi về hướng Bắc, chúng ta cũng
đi về phía Bắc." Chiến Luyện tự phụ một chút:
"Lôi Giang mang đi những người thường, bị Trương Bác Huân giết gần hết, còn lại vài người quân
nhân, còn có một ít hệ thủy cùng hệ mộc, hắn lại thích quyền lực như vậy, đi về phía Bắc khẳng định
sẽ có những cỗ thế lực lớn, kỳ thật đối với Đường Ti Lạc, đó cũng là một cái bảo đảm.
Ý từ là, Lạc Phi Phàm sẽ không đi tìm Đường Ti Lạc, ngược lại, Lạc Phi Phàm cảm thấy Đường Ti
Lạc đi theo Lôi Giang, cũng là một đường ra không tồi.