Trương Bác Huân, đối với phỏng đoán chứng thực tác dụng của Phấn hoa lại thập phần hữu dụng.
"Để hắn đi thôi, ta cũng đi cùng!"
Thanh âm của Chiến Luyện vang lên trong đám người, mọi người nhanh chóng tạo ra một con đường để
hắn đi tới gần An Nhiên.
Hắn vẫn mặc bộ đồ tác chiến bất biến của hắn như cũ, trong mắt lóe sáng quang mang, nhìn nàng, mang
theo một chút ý cười, hắn hiểu sầu lo của An Nhiên cho nên tự nguyện đi theo Trương Bác Huân cùng
Chân Tuyết Cửu, rời đi phạm vi thế lực của An Nhiên vì giám thị Chân Tuyết Cửu không cho hắn nhân
cơ hội này chạy mất.
"An toàn trở về."
An Nhiên cũng cười với Chiến Luyện, giữa hai người họ có một số lời không cần phải
nó rõ, chỉ cần một ánh mắt cũng minh bạch dụng ý của nhau.
Cứ như vậy, đóa Phấn hoa bị cắt xuống, mang theo mùi hương chỉ thuộc về nó, dưới những ánh mắt chê
cười, tò mò, nửa tin nửa ngờ của mọi người ra khỏi Bách Hoa thành, mọi người nhìn theo
chiếc xe chở 3 người Chiến Luyện, Trương Bác Huân cùng Chân Tuyết Cửu biến mất ở cửa Bắc, nhịn
không được bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận trò khôi hài này.
Không ai để tâm tới chuyện này, có người còn không lý giải được đến tột cùng đầu óc của Chân Tuyết
Cửu như thế nào, mọi người phân tích tới phân tích lui, chỉ cho rằng tên kia muốn rời khỏi Bách Hoa
thành cho nên mới cố tình tìm một cái cớ như vậy, để nhân cơ hội bỏ chạy.
Trừ bỏ An Nhiên!
Ngược lại so với đại đa số người khác, nàng có chút tin tưởng hắn, nàng ôm thái độ, nửa tin nửa
ngờ, nửa tín nhiệm, nửa không tín nhiệm, cho nên nàng mới muốn bọn họ mang theo Phấn hoa ra ngoài
chứng thực.
Muốn rời khỏi phạm vi thực vật của An Nhiên, xe nhất định phải đi quãng thời gian lên đến 1 ngày,
bởi vì phiến rừng rậm biến dị này đã phát triển đến dị thường khổng lồ, có rất nhiều thực vật không
tồn tại bên trêи mặt đất mà chúng lại chôn sâu dưới nền đất, chỉ cần An Nhiên hạ lệnh một tiếng,
chúng tùy thời tùy chỗ trưởng thành biến thành một mảnh rừng rậm.
Nơi bọn Chiến Luyện muốn đi là nơi mà những không có những bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền
đất, hoặc là nơi mà bộ rễ của thực vật biến dị tương đối thưa thớt.
Đương nhiên, về bộ rễ của chúng dưới nền đất như thế nào thì bọn người Chiến Luyện không phân
biệt được, vì vậy cứ việc hướng về nơi mà có nhiều động vật biến dị là được, động vật
biến dị nhiều chứng minh có rất ít bộ rễ của thực vật biến dị đang ăn thịt chúng.
Đồng thời bọn họ còn cần phải vòng qua liên minh các căn cứ, vì thế cứ lái xe như vậy, mang
theo Phấn hoa, đi phía trước đi phía trước, liền đi tới phạm vi thế lực của căn cứ Hoa
Hải.
Sắc trời dần dần đã tối xuống, Chiến Luyện dẫm mạnh chân phanh lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn chằm
chằm một mảnh tuyết địa trụi lủi ở phía trước. Rời đi phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, cơ hồ
toàn bộ cảnh sắc đều như thế này, đều là một mảng đồng tuyết trắng, không có một loài thực vật màu
xanh nào cả, đây là vì phòng ngừa tang thi hệ mộc tác loạn cũng là vì phòng ngừa thực vật biến dị
tác loạn cho nên nhân loại đã chém sạch toàn bộ thực vật.
"Có gì đó không thích hợp."
Chân Tuyết Cửu ngồi ở ghế sau, bám vào cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài, phong cảnh
trụi lủi, có một cọng cỏ khô vàng đang sinh trưởng gian
nan trêи nền tuyết, cuồng phong thổi tới, cọng cỏ kia bị vùi dập ngả xuống nền tuyết, rất nhanh bị
bão tuyết đầy trời bao phủ, không thấy tung tích.
Trêи không trung bị bôi một tầng màu đen nhàn nhạt giống như hắc sa, nó bao trùm khắp không
gian, phía cuối chân trời một vầng trăng nhờ nhờ trắng bệch được treo lên, từ từ bò lên
trêи đỉnh, một trận cuồng phong rét lạnh âm u thổi tới, những bông tuyết hỗn loạn đập vào cửa sổ
xe.
"Không phải toàn bộ căn cứ Hoa Hải bị chôn dưới tuyết hết đi?"
Chân Tuyết Cửu nói một câu rồi nhìn về Chiến Luyện ngồi ở ghế lái phía trước, Chiến Luyện không trả
lời hắn, vì thế hắn lại lẩm bẩm lầu bầu. "Giống như không có một chút nhân khí nào a."