Lưu Viện mở ra toàn bộ cửa sổ trời trên nóc xe, trước khi một đợt tang thi nhào đến ôm Hằng Hằng từ bên trong ra hô lớn:
"An Nhiên, giúp chúng ta!"
Trên mặt đất tất cả là hoa bách hợp, Hằng Hằng đi không được, An Nhiên gật gật đầu, vẫy tay với Hằng Hằng:
"Lại đây đi, hoa bách hợp sẽ không ăn thịt các ngươi."
Lưu Viện yên lòng, thả Hằng Hằng xuống nói với nó:
"Bò xuống đi, đi đến chỗ dì An Nhiên đi."
"Mẹ ơi, mẹ ơi."
Hằng Hằng xoắn thân mình lại, không lớn không đi, Lưu Viện hung hăng tát cho Hằng Hằng một cái, khóc nói:
"Đã đến lúc này rồi còn gọi mẹ, đi nhanh lên, bằng không chúng ta đều phải chết ở đây."
"Mẹ, mẹ, ta muốn mẹ."
Hằng Hằng bị đánh ngược lại ôm Lưu Viện càng chặt hơn, Lưu Viện không ném được hắn ra, Vân Đào với sắc mặt tái nhợt bò ra từ cửa sổ trời trên nóc xe, khuôn mặt căng thẳng nói với Lưu Viện:
"Đi mau đi, ta yểm hộ cho các ngươi, ngươi ôm Hằng Hằng cùng đi."
Nói xong, Vân Đào đánh một quyền vào con tang thi đang bò lên trên xe định vọt vào Hằng Hằng, con tang thi bị đánh bay sang một bên ngã vào cụm hoa bách hợp nháy mắt bị ăn luôn.
Nhưng không đợi con tang thi kia bị tiêu hoa sạch sẽ, một con khác lại dẫm lên thi thể đồng bạn nhào đến, Vân Đào rút con dao từ giày ra, trái một dao phải một dao thay mẹ con Lưu Viện mở một con đường máu.
Lưu Viện nhanh chóng ôm Hằng Hằng bò xuống lăn vào cụm hoa bách hợp, vừa lúc đó một con tang thi nhào về hướng Hằng Hằng, Lưu Viện không hề nghĩ ngợi, trực tiếp dùng tay, thay Hằng Hằng chặn lại, cánh tay bị tang thi cắn một cái, huyết nhục cùng với quần áo bị cắn xuống dưới, nhưng rất nhanh con tang thi cắn Lưu Viện kia đã bị những bông hoa bách hợp ăn luôn.
Lưu Viện mang theo cánh tay đổ máu, bị Vân Đào che chở, ôm Hằng Hằng bò lên trên thang cuốn tự động, An Nhiên ngồi ở giữa thang cuốn, đầu váng mắt hoa chờ 3 người Vân Đào.
Không phải hiện tại An Nhiên không giúp mà tinh hạch nàng moi được từ tường hoa đã dùng hết, bao gồm cả số tinh hạch mà Tiểu Bạc Hà moi cho nàng, cũng đã dùng sạch sẽ, lúc này nàng đang tiêu hao năng lượng quá mức trong cơ thể.
Không biết vì cái gì, có lẽ là ảo giác của nàng, An Nhiên cảm thấy dị năng trong thân thể mình, dùng hết càng ngày càng nhanh càng ngày càng thông thuận, năng lượng trong một viên tinh hạch căn bản không thỏa mãn được nhu cầu của An Nhiên, nàng phóng thích ra dị năng trong một lần yêu cầu hấp thu một đống tinh hạch, dị năng không ngừng phóng thích thì phải không ngừng hấp thu tinh hạch.
Tinh hạch nhặt lại nhanh cũng không bằng dùng nhanh!!!
Điều này thực xấu hổ, đây thuộc về đánh giá quá cao năng lực của mình cùng với sự chuẩn bị tinh hạch trước khi chiến đấu không được đầy đủ, nhưng cũng không thể trách nàng, xe của Lưu Viện đột nhiên xông ra ngoài, An Nhiên căn bản không có thời gian chuẩn bị đủ tinh hạch.
Mà hiện tại, nàng ngồi trên thang cuốn, tang thi có thể trèo lên thang rất ít, đại đa số tang thi đều ở phía dưới.
Cho nên An Nhiên muốn lấy nhiều tinh hạch thì chính mình phải xuống thang cuốn để lấy.
Nhưng hiện tại tang thi ở tầng 1 càng ngày càng nhiều, An Nhiên đầu váng mắt hoa như vậy mà đi xuống, cũng rất nguy hiểm, không bằng chờ Vân Đào, Lưu Viện và Hằng Hằng 3 người đi lên, lại chậm rãi bàn bạc kỹ hơn.
Vân Đào đỡ Lưu Viện lên, sau đó một tay bế lên Hằng Hằng, một tay vớt lên An Nhiên đang ngồi ở giữa thang cuốn, Lưu Viện đi theo phía sau, 3 lớn 1 nhỏ cứ như vậy chạy lên tầng 2.
Danh Sách Chương: