tác dụng tâm lý không ngừng đổ mồ hôi cho nên mới chưa động chạm vào thứ này.
Nghe nói Bách Hoa thành đã có chuyên gia bắt đầu chế tạo bảng điện năng lượng mặt trời, người ở
Thiên Viêm Sơn tỏ vẻ mình thực chờ mong Bách Hoa thành tung ra bảng điện hấp thu năng lượng mặt
trời bọn họ sẽ là người đầu tiên đặt mua.
Chiến Luyện mệt mỏi cả ngày bây giờ chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi, không chừng chốc lát nữa không biết
nơi nào sẽ nổi lửa, hắn cùng Lưu Tiểu Quyết và rất nhiều dị năng giả hệ thủy phải thời thời khắc
khắc chuẩn bị.
Cho nên khi đi vào nơi nghỉ tạm, liền xin miễn xã giao với bất luận kẻ nào, tranh thủ thời gian để
nghỉ ngơi.
An Nhiên lại rất có hứng thú, nàng ở trong phòng khách, nghe lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn giới thiệu
kỹ càng tỉ mỉ về nơi đây, nàng rất khó có dịp ra khỏi Bách Hoa thành, cho nên lúc này nhìn Thiên
Viêm Sơn thấy rất mới mẻ.
Bọn họ an bài cho nàng một gian phòng có một cái ban công rất lớn, xuyên qua ban công có thể nhìn
thấy phong cảnh phía dưới, cuộc sống của Thiên Viêm Sơn đồng hành với gió cát, nơi này không phồn
hoa như Tiểu Chu thành cũng không có êm đềm nhẹ nhàng như Bách Hoa thành, bởi vì ánh sáng mặt trời
bị cây cối che khuất, càng có chút ảm đạm.
Nhưng biểu tình người đi đường lại khá phong phú. "Thoạt nhìn, sinh hoạt của các ngươi thật sự khá
vui vẻ."
An Nhiên đứng trêи ban công, nói với lãnh đạo Thiên Viêm Sơn ở phía sau. Bởi vì thành thị bị phá
hủy một phần, cho nên mặt đường ở đây đều gập ghềnh, thường không có xe cộ qua lại, mọi người muốn
đi đâu đều phải đi bộ, nhưng điều này cũng không thể che lấp được vẻ mặt thỏa mãn của con người nơi
đây.
Vị lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn đứng ở phía sau An Nhiên, cười khiêm tốn, cúi đầu nói:
"Có được cuộc sống an ổn như bây giờ chúng ta đã cảm thấy rất đủ rồi, An Nhiên, điều này phải cảm
tạ ngài, cho chúng ta một nơi cư trú."
Hoàn cảnh sinh tồn lúc trước của căn cứ Thiên Viêm Sơn ác liệt hơn hiện tại quá nhiều, thậm chí lúc
đi theo rừng rậm biến dị co lại, mọi người tiến hành di cư với diện tích lớn cũng an toàn hơn nhiều
so với trước đây, cho nên cuộc sống hiện tại của họ bây giờ đã là đang sinh hoạt ở thiên đường.
Bọn họ đã thấy đủ, từ đây về sau chỉ nguyện thu phía nam của phiến rừng rậm này, đánh quái thu
hoạch tinh hạch là tốt rồi.
An Nhiên gật gật đầu, quay đầu lại cảm thán:
"Phong cảnh đẹp nhất đời người chính là thấy đủ, các ngươi đã làm rất tốt." Sau đó, An Nhiên nhớ
tới một việc hỏi vị lãnh đạo kia.
"Khoảng thời gian trước, đội phó Lưu có đưa một cô gái tới nơi này, tên là Tô Yên, nàng sống ở đây
còn an phận chứ?"
"Nàng ta sao?"
Nhắc tới cái tên này, trong giọng nói của vị lãnh đạo Thiên Viêm Sơn không tự giác có
một mạt tức giận, nhịn không được oán hận nói với An Nhiên:
"Kỳ thật, An Nhiên, nói tới người này, ngài phải thay chúng ta nói vài câu công bằng với đội phó
Lưu, từ lúc đội phó Lưu giao người cho chúng ta, chúng ta nào có ngược đãi hay khi dễ nàng, nhưng
mà. "
Câu nói tiếp theo càng thêm khó nghe, hắn suy nghĩ trong chốc lát mới tìm từ ngữ nói:
"Người kia cũng thật sự không đứng đắn, yêu đương với con trai của thủ lĩnh căn cứ chúng ta, vốn dĩ
chúng ta rất phản đối rốt cuộc người kia vốn cùng đội phó Lưu.... thôi, đều là chuyện quá
khứ, chúng ta nghĩ phỏng chừng đội phó Lưu cũng không để ý, nhưng không biết như thế nào, con
trai của thủ lĩnh vốn trung thực thật thà lại ... ngủ với cô nương kia. "