ánh ban mai lóe ra ánh bạc, sau lưng An Nhiên,
Bàn Tử đã đưa Đường Ti Lạc xuống xe, nàng ta ôm đứa nhỏ, mặt vô biểu tình đứng ở bên cạnh hố to, rũ
mắt nhìn Trần Triều Cung.
Trần Triều Cung liền gật đầu, duỗi tay kéo lấy tay Ngô Tư Miểu, một tay khác thì vung tay chém
xuống, Ngô Tư Miểu chỉ cảm thấy ngân quang chợt léo trước mắt, làn da lòng bàn tay hắn bị cắt một
đường, mặc dù hắn là dị năng giả hệ kim nhưng vẫn bị chảy ra một chút máu.
Sau đó, Trần Triều Cung đem bàn tay bị thương của Ngô Tư Miểu, đặt lên một khối vuông trêи cánh
cửa.
"Loảng xoảng" một tiếng, tảng đá vốn không có khe hở bị mở ra, một trận khói trắng toát ra khỏi
khe hở, mọi người ở đây đều hoan hô nhảy nhót, phảng phất như vừa trải qua một cuộc
chiến cực kỳ gian khổ giờ đạt được thắng lợi.
"Khụ... Khụ ~~~~"
Đột nhiên cửa đá bị phá vỡ, Chiến Luyện mặc áo bông vọt ra từ bên trong, phía sau Lạc Phi Phàm theo
sát, hắn bị đông lạnh đến run lập cập, vừa lao ra khỏi liền cuộn tròn dưới ánh mặt trời, không nhúc
nhích hưởng thụ sự dễ chịu do ánh mặt trời đem lại.
Sau đó là Vân Đào cùng vài người trong danh sách bị mất tích, đại bộ phận đều đi ra, còn sót lại
hai người, phỏng chừng là lúc bị nhốt trong đây vĩnh viễn không ra được nữa.
Chiến Luyện được người nâng lên, tay chân hắn co cóng cố gắng giãy giụa, hắn nhảy lên bay thẳng vọt
về phía An Nhiên cùng Oa Oa đang đứng.
An Nhiên không nhúc nhích chỉ ôm Oa Oa lẳng lặng nhìn Chiến luyện, nhìn tư thế hắn chạy về phía
nàng, có thể là bị đông lạnh, ngay từ đầu tay chân bị co cóng đi lại không dễ dàng, nhưng khi chạy
đến gần lại có thể điều chỉnh lại, một lần nữa khôi phục lại sự nhanh nhẹn.
Đến hiện tại, bọn Chiến Luyện bị nhốt trong không gian tảng đá kia suốt một tuần, không buổi tối
nào An Nhiên có thể ngủ được, nàng lo lắng cho hắn, nàng nhớ hắn, nhưng rốt cuộc khi nàng thấy được
hắn, nàng lại phát hiện hai người phảng phất như cách cả một đời mới thấy được nhau, môi nàng run
lên, không biết nên nói gì với Chiến Luyện mới tốt.
"Vợ ơi!"
Hốc mắt của Chiến Luyện đỏ lên, hắn rất rất kϊƈɦ động, hắn duỗi tay ôm lấy An Nhiên cùng Oa Oa, hắn
cho rằng hắn sẽ chết trong cái kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu kia, hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng
rồi, nhưng qua một tuần hắn được thả ra, điều này làm hắn sao không kϊƈɦ động vạn phần cho được
chứ?
Hắn mặc một bộ quần áo bông quân dụng thật dày, hơi thở còn như bị đông lạnh, An Nhiên dùng mũi
ngửi ngửi, thân tâm vốn bất an, rốt cuộc cũng chậm rãi lắng đọng xuống, nàng vươn một bàn
tay ra, cánh tay tinh tế trắng nõn, chậm rãi ôm lấy Chiến Luyện, nàng thấp giọng nói:
"Ngươi đã đi đâu a???"
Đúng vậy, tuy rằng Chiến Luyện được thả ra khỏi kho tài nguyên, tuy rằng An Nhiên chạy qua chạy
lại, tìm Đường Ti Lạc, ép Trần Triều Cung giao chìa khóa ra, nhưng từ trước tới giờ nàng không
khẳng định được, Chiến Luyện có ở trong kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu kia hay không.
Nàng không biết nên đi đâu tìm kiếm Chiến Luyện, vì thế mới đem mục tiêu tỏa định ở bên trong kho
tài nguyên, nàng chỉ đoán, nàng chỉ có thể dựa sát vào hướng suy đoán này, nhưng trêи thực tế, mỗi
ngày trôi qua, nhiều ngày như vậy, nàng chỉ muốn hỏi một câu chính là, Chiến Luyện đã đi đâu vậy?
Nàng phải làm như thế nào, mới có thể dùng thời gian ngắn nhất, dùng phương pháp hữu
hiệu nhất cứu Chiến Luyện ra?
Oa Oa cũng vươn bàn tay nhỏ ra, ôm lấy cổ Chiến Luyện, nàng không có kϊƈɦ động giống như An Nhiên
hay Chiến Luyện, phảng phất như mới ngày hôm qua hay là buổi sáng hôm nay nàng vừa thấy qua ba ba
a.