Phân tích như vậy, Trần Triều Cung cũng thấy bình tĩnh lại, hắn bắt đầu nói điều kiện với An Nhiên:
"Vậy được rồi, nhìn như thế này thì ta cũng không có lựa chọn nào khác, cho ta một căn nhà ở,
hoàn cảnh phải tốt, người ở đây ta hy vọng cũng có thể khách khí với ta một chút, nếu không, tính
tình của ta cũng không quá tốt, sai người giết vài người các ngươi cũng không thể làm gì ta."
"Cái này là tự nhiên."
An Nhiên cười, tóm được một con cá lớn, con trai lớn nhất của Trần lão tướng quân, Trần Triều Cung
này có ý nghĩa phi phàm như thế nào với Trần lão tướng quân chắc ai cũng hiểu đi, tự nhiên An Nhiên
phải hảo hảo cung rồi, vì thế An Nhiên nhặt lên một cục đá, giơ tay ném vào cửa nhà Bàn Tử , hô
lên:
"Ra ngoài, tìm cho Trần tiên sinh một chỗ ở đi."
Lập tức cửa phòng bị mở ra, Bàn Tử hầm hừ đi ra, ngó mắt một cái với Trần Triều Cung rồi không nói
một lời đi ra cửa, tìm cho Trần Triều Cung một phòng đá có hoàn cảnh không tồi để ở.
Còn lại 8 gã thuộc hạ, đều bị đuổi ra khỏi Bách Hoa thành, Bách Hoa thành mặc kệ bọn họ đi
đâu, cũng không hạn chế họ giao lưu với Trần Triều Cung, không có việc gì cũng có thể về
Bách Hoa thành ngồi ngồi một chút, tương đối tự do, vì thế căn cứ theo ý của Trần Triều Cung, 8
người này đều đi về Tiểu Chu thành.
Tiểu Chu thành đối với người của căn cứ Kim Môn thập phần khách khí, hiện tại nó kẹp giữa căn cứ
Kim Môn cùng Bách Hoa thành như nhân bánh quy, hai bên không dám đắc tội ai, vì thế vừa
lúc dàn xếp thuộc hạ của mình.
Bọn thuộc hạ cũng phụ trách việc chuyển thông tin cho căn cứ Kim Môn. Nhưng trêи thực tế, ngày
tháng của nhân bánh quy cũng khá gian nan đi, thủ lĩnh của Tiểu Chu thành nhiều ngày nay ăn uống
không được tốt, hắn thường xuyên tìm một nơi ngồi một mình nghĩ đến khốn cục của Tiểu Chu thành
phải hóa giải như thế nào.
Nói thật, tổng dân cư của Tiểu Chu thành bất quá mới chỉ mấy chục vạn dân, ở trước kia bất quá chỉ
là thành thị với quy mô cấp huyện, lúc tước bọn họ quyết tâm muốn xác nhập với căn cứ Kim Môn nhưng
nề hà bị vật tư của Bách hoa thành dụ hoặc, vì vậy do do dự dự, thành loại cục diện nhân bánh quy
hiện tại.
Đường phố bên trong thành có vẻ phá lệ tiêu điều, mọi người đi trêи đường, sắc mặt đều vàng như
nến, không có tinh thần hay sức sống gì, dần dần, có rất ít người nguyện ý ra cửa đi lại tản bộ,
mọi người càng nguyện ý thu thập quần áo vật tư ngàn dặm xa xôi chạy tới Bách Hoa thành ở vài ngày,
cũng không muốn ở trong cái Tiểu Chu thành càng lúc càng áp lực này.
Thủ lĩnh của họ là một dị năng giả lực lượng khoảng 50 tuổi trước khi mạt thế hắn là một phương thế
lực ở trong thành thị này, sau khi mạt thế, một nửa quốc gia bị biến thành tang thi, nửa còn lại
thì trật tự nhanh chóng bị hỗn loạn, các lộ quân chính, các lãnh đạo phân tách các thế lực quân
đội, các thành thị nhỏ cũng nhanh chóng dựa sát vào những căn cứ lớn.
Địa phương như Tiểu Chu thành này tồn tại xác thật tương đối xấu hổ đi. Người thủ lĩnh với mái
tóc hoa râm thoạt nhìn còn già hơn nhiều so với Trần Triều Cung, quần áo trêи người đã
mặc mấy ngày không thay rửa, sau lưng hắn, có hai người trong ban lãnh đạo của Tiểu Chu Thành,
trước khi mạt thế là cánh tay của hắn, hiện tại cũng vẫn là thuộc hạ của hắn.
Ánh dương trêи đỉnh đầu rất sáng lạn, chờ hai người thủ hạ tới gần, thủ lĩnh Tiểu Chu thành đang
ngồi trêи mộc cục đá chỉ vào một mảnh hoang vắng phía trước mặt, thở dài:
"Mười năm trước, lúc ta vừa tới tiền nhiệm, chỗ này đã có đề án quy hoạch xây dựng xanh hóa, ta
muốn đem một mảnh rừng cây xanh là chiến tích của ta, nhưng hiện tại, nhìn xem đi, một mảnh lá cây
màu xanh đều không thể tìm thấy."
Tang thi hệ mộc xuất hiện ở Tiểu Chu thành rất nhiều, mỗi lần đều có thể lợi dụng thực vật, giăng
lưới khiến cho rất nhiều người sống sót làm đồ ăn cho nó, Tiểu Chu thành đã sớm đem toàn bộ thực
vật xanh đều nhổ hết, trừ bỏ Bách Hoa thành ra, những tảng lớn rừng cây xanh hóa hiện giờ đều là
một nơi phi thường nguy hiểm.