"Ta.... ta... ta cũng chọn con đường thứ nhất, ở lại Bách Hoa thành, để đám phụ nữ Tiểu Chu thành
kia gặp quỷ đi thôi."
Nháy mắt mọi người thay đổi lập trường, ngay cả người hùng hồn chọn con đường thứ 2 kia cũng lập
tức như mất trí nhớ, quên sự lựa chọn của mình, nói thật, Bách Hoa thành trừ bỏ không có những thứ
ngũ thải ban lan như thế giới bên ngoài thì nơi đây rất thích hợp để định cư a.
Trần Triều Cung nhìn bọn thuộc hạ của hắn, mỗi người đều muốn trở thành người của Bách Hoa thành,
không bao giờ nghĩ nát óc để tìm cách đưa hắn về căn cứ Kim Môn nữa, trêи khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ
ra nụ cười hiền hòa.
Nguy hiểm mà Mộ Phong mang đến đã được giải quyết, nhưng người của căn cứ Kim Môn vẫn còn ở
Tiểu Chu thành chưa đi, hiển nhiên bọn họ không biết Trần Triều Hỉ có an bài Mộ Phong âm
thầm mang Trần Triều Cung về căn cứ Kim Môn, họ còn đang chuẩn bị gửi cho An Nhiên công văn dẫn độ
lần thứ hai đâu.
Bởi vì không tới Bách Hoa thành thì còn tốt, tới Bách Hoa thành xong, mọi người liền phát hiện dị
năng của Trần Triều Cung là một đại sát khí ngưng tụ nhân tài, rất nhiều rất nhiều dị năng giả dìu
già dắt trẻ chạy tới Tiểu Chu
thành cùng căn cứ Thời Đại, hiện tại tốc độ hai căn cứ này hấp thu dị năng giả còn nhanh hơn rất
nhiều lần so với căn cứ Kim Môn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, virus khuếch tan rất nhanh, mấy ngày nay đều có tuyết rơi, làm cho
sự sinh tồn của những căn cứ lớn từng bước từng bước gian nan, có người cả gia đình đề đã di dời
tới Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại rồi, có căn cứ lại tính toán đánh một mẻ lớn, muốn đánh hạ
Bách Hoa thành, bắt Trần Triều Cung.
Đối với những việc phát sinh trêи người Trần Triều Cung, Bách Hoa thành còn chưa khẳng định ra một
đáp án nào thì bên ngoài đã truyền như hô mưa gọi gió, càng truyền càng xa, làm mọi người ẩn ẩn có
loại thái độ, nếu Bách Hoa thành không giao Trần Triều Cung ra, thì họ sẽ liều mạng với Bách Hoa
thành.
Thế cục càng lúc càng khẩn trương, rất nhiều căn cứ không đánh hạ được Bách Hoa thành liền bắt đầu
tìm phiền toái cho Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, vốn dĩ căn cứ Thời Đại là phần tử hiếu
chiến, mặc kệ có tới bao nhiêu người bọn họ cũng chưa từng chạy tới trước mặt An Nhiên để cáo
trạng, đều tự mình giải quyết, hơn nữa còn hưởng thụ thú vui giết chóc trong đó.
Nhưng người của Tiểu Chu thành thì bất đồng, vốn dĩ thực lực của họ rất yếu nhược, toàn bộ dựa vào
một vài dị năng giả cấp cao để chắn, người tới nháo sự ở địa bàn bọn họ càng nhiều thì lãnh đạo của
Tiểu Chu thành khóc càng nhiều trước mặt An Nhiên, nàng phiền muốn chết, vừa thấy bộ dạng đáng
thương hề hề của lãnh đạo Tiểu Chu thành, nàng cũng chỉ muốn tránh đi đường vòng.
Tuyết bắt đầu rơi nhiều, hôm nay khó có được cửa Bắc không bị oanh tạc, phỏng chừng những căn cứ
kia đang suy xét vấn đề làm sao để qua mùa đông này, nếu mùa đông năm nay rét lạnh giống như mùa
đông năm trước, phỏng chừng sau khi mùa đông này qua đi, mỗi căn cứ sẽ chết không ít
người.
Sáng sớm, An Nhiên đưa Oa Oa tới lớp "giáo ɖu͙ƈ sớm", sau đó về nhà chờ lãnh đạo Tiểu Chu thành tới
cửa khóc lóc kể lể, gần đâu nhóm lãnh đạo kia mỗi ngày đều tới tìm nàng, mỗi ngày đổi một
người tới khóc trước mặt nàng, hôm nay An Nhiên quyết định nói chuyện với đám lãnh đạo đó, nếu
thật sự không trị được, thì dọn ra khỏi mặt bắc của Bách Hoa thành đi, điều này An Nhiên không có ý
kiến.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ qua nửa giờ cũng không thấy người tới, An Nhiên có chút nóng nảy, những
lời muốn nói đầy ngập trong đầu, đang chờ phát ra với nhóm lãnh đạo kia, ngày thường không muốn
thấy họ hôm nay muốn gặp thì họ không tới, vậy phải làm sao bây giờ?