"Các ngươi bị thương nhiều người không?" "Nhiều."
Lương Tử Ngộ gật gật đầu, biểu tình trêи mặt hiện vẻ đau thương, lắc đầu nói:
"Đã chết vài người, chỉ có mình ta là bác sĩ căn bản không lo liệu được hết." Vừa mới nói xong,
cuối con đường một chiếc xe lái lại đây, Triệu Như và Hằng Hằng ngồi trêи xe, nàng ấy lái xe đỗ
ngay sau xe chống đạn của An Nhiên, kéo cửa xe ra, xoay người chạy đến đuôi xe nói:
"Ta đã cướp sạch mấy hiệu thuốc, Lương Tử Ngộ, tìm vài người đến hỗ trợ."
Lương Tử Ngộ cười, vừa nói thiếu bác sĩ, Triệu Như đã lập tức tới đây, này không phải nhắc Tào Tháo
thì Tào Tháo liền tới hay sao? Hắn vội kêu vài người còn chút khí lực, đi tới cốp xe hỗ trợ nâng
dược phẩm xuống.
An Nhiên thì cẩn thận nhìn những người quân nhân bị thương kia, bởi vì mặc đồ bảo hộ khá dày, che
đậy trêи người, không rõ có bị trầy da nhiều hay ít, đại bộ phận hẳn là do bọn họ vật
lộn với những cây mây làm bị thương có một ít vết thương bị đâm chảy máu.
Không biết vết thương trầy da chảy máu này có bị cảm nhiễm hay không nga.
Một lát sau, đồ dùng dược phẩm đều được dọn xuống, An Nhiên lại trồng một viên tinh hạch hệ mộc,
nàng khống chế nó tiếp tục sinh trưởng về phía trước, chậm rãi bao trùm lấy đống tro tàn cháy đen.
Những cành lá bộ rễ bị lửa Lạc Phi Phàm đốt để lại thứ vật chất khá phì nhiêu, vừa lúc là chất dinh
dưỡng tốt nhất cho việc sinh trưởng của thực vật, An Nhiên lại gọi Triệu Như tới tưới nước cho thực
vật của nàng, một đường đi về phía trước chiếm lấy không gian sinh tồn của đóa Nhục hoa.
Cũng thuận tiện thay đám quân nhân chiến đấu hăng hái ở phía trước, giải quyết một chút nỗi lo ở
phía sau, miễn cho lúc bọn họ hăng hái đánh đánh sau lưng đột nhiên sẽ xuất hiện cây dây mây công
kϊƈɦ bọn họ.
Qua một lúc lâu, Oa Oa ở trong xe đã đem quyển truyện hoàn hảo xé lung tung rối loạn đến trình độ
muốn dùng băng dính dán lên cũng vô pháp, nàng chơi chán rồi, đem đồ chơi trong tay ném đi, gào lên
hai tiếng, rồi ngáp một cái, dựa vào nôi an toàn ngủ rồi.
An Nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, Tiểu Bạc Hà đưa cho nàng một thùng tinh hạch
lớn. Đều là loại tinh hạch bình thường, không phải hệ mộc, An Nhiên kỳ quái hỏi:
"Này ở đâu đến?"
"Nhặt trong đất, có rất nhiều a."
Tiểu Bạc Hà chỉ chỉ dưới nền đất, nói cho nàng biết dưới nền đất này có nhiều tinh hạch đến nỗi
vô pháp tưởng tượng, An Nhiên nhớ trước đây Tương thành nơi nơi đều có tang thi, dưới nền
đất lại có rất nhiều rất nhiều sinh vật biến dị, nhưng sau đó tang thi cùng sinh vật biến dị đều
biến mất, một chút bóng dáng đều không có, tại sao ư?
Đều bị đóa Nhục hoa này ăn mất!
Đóa nhục hoa này cũng giống như tất cả thực vật biến dị, chỉ ăn huyết nhục, không ăn tinh hạch, cho
nên dưới nền đất, chỉ cần chịu đào, đều có thể đào ra rất nhiều tinh hạch.
An Nhiên đem số tinh hạch đó nháy mắt toàn bộ hấp thu, chỉ vào mấy cái nhụy hoa đang lay động phía
trước, cười nói:
"Đi, Bạc Hà, chúng ta đi bức tử nó."
Đang nói chuyện, thì một phi dao rất lớn bay bên, xoay tròn, một đao cắt rớt một nhụy hoa, An Nhiên
sửng sốt, phía trước phát ra một tràng huýt gió giống như quái vật gì đó đang gầm lên, mấy nhụy hoa
còn lại trêи không trung cũng run rẩy tọa hồ vô cùng đau đớn.
Chúng nhìn như có huyết nhục, cánh hoa cuốn lên giống như đầu lưỡi của con người dịch nhầy phun ra
tí tách, từng tầng cánh hoa cuốn khúc lên, điên cuồng run rẩy, tựa hồ như mặt đất của nửa cái Tinh
khu này đều đang run rẩy