Lôi Giang dỗ dành Đường Ti Lạc, hắn ôm lấy đầu vai nàng, cũng không buông ra, trong mắt chớp động,
bên trong có một tia kinh thường.
Nghĩ đến Đường Ti Lạc này, trong khoảng thời gian ngắn hẳn rất khó có thể tỉnh lại từ bi thống mất
đi người thân, mà nữ nhân a chung quy vẫn là nữ nhân mà thôi, bị lạc trong tình yêu, sẽ không làm
được việc lớn gì, há mồm một cái, chuyện đầu tiên thế nhưng là nghĩ về Lạc Phi Phàm.
Si tình thật sự si tình, đáng tiếc là cả tấm chân tình, Lạc Phi Phàm cũng không cảm kϊƈɦ.
Đường Ti Lạc gật gật đầu, cầm lấy túi bánh quy trêи bàn trà, nhạt như nước ốc mà ăn.
Thấy nàng ta có chút tinh thần, Lôi Giang ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, vắt chéo chân, nói với
Đường Ti Lạc:
"Hai người Chiến Luyện cùng với Lạc Phi Phàm muốn chúng ta xuất binh, đi diệt cái Nhục hoa gì đó,
nghe nói diệt đóa hoa này thì toàn bộ hoa biến dị trong Tinh khu sẽ tự động tử vong, Trương Bác
Huân đã đồng ý."
Khi nói chuyện, Lôi Giang vẫn luôn nhìn phản ứng của Đường Ti Lạc, muốn tìm ra chút gì
đó từ biểu tình trêи mặt nàng, nhưng bộ dạng nàng ta hoàn toàn không có hứng thú, vẫn ăn bánh quy
của nàng, ăn xong rồi, mới gật gật đầu, nói với Lôi Giang:
"Ta ăn xong rồi, ta muốn gặp Phi Phàm ca." "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm hắn."
Lôi Giang đứng dậy, bộ dạng như một người anh trai tốt, còn duỗi tay sờ sờ đầu Đường Ti Lạc, sau đó
xoay người ra cửa.
Đương nhiên hắn không phải đi tìm Lạc Phi Phàm, trêи thực tế, hắn đang trốn tránh bọn người Lạc Phi
Phàm, trước kia hắn cho rằng đám quân nhân kia chỉ chờ một khi Đường Kiến Quân đoạn khí thì sẽ toàn
do Đường Ti Lạc quản, đến lúc đó tự nhiên Lôi Giang hắn cứ như vậy ra mặt trợ giúp Đường Ti Lạc
chỉnh đốn quân vụ.
Thuận tiện tiếp thu lấy hơn một trăm quân nhân với sức chiến đấu siêu cường.
Nào biết Trương Bác Huân cùng Phủ Tử lại chạy trở về, hai người bọn họ xuất thân từ quân lữ,
tự nhiên trêи người họ có năng lượng để làm đám quân nhân kia tin phục, nguyên bản sức
chiến đấu sẽ về Lôi Giang hắn, giờ lại tràn ngập nguy cơ, không những thế, hiện giờ Lôi Giang chỉ
có thể trốn tránh trong bóng tối, thao túng Đường Ti Lạc, thay thế nàng ta xử lý một chút quân vụ
không quá trọng yếu, còn phải trốn tránh Chiến Luyện cùng An Nhiên.
Tiểu khu to như vậy, hắn lại là dị năng giả hệ thổ, luôn có nơi để hắn trốn a. Nhưng Lôi Giang
không cam tâm như vậy.
Hiện giờ Đường Ti lạc uể oải không phấn chấn, nàng càng như vậy thì đối với hắn càng có lợi, chỉ
cần nàng ta luôn luôn không có tinh thần, từ nữ nhi
tình trường không thoát thân được, tự nhiên hắn có biện pháp không chế hết thảy Đường Kiến Quân để
lại cho Đường Ti Lạc.
Trừ Lôi Giang ra mọi người nhất trí đạt thành quyết định đi diệt đóa Nhục hoa kia, đương nhiên
Chiến Luyện cần phải đi trước làm gương cho binh sĩ, mấy người Triệu Như, An Nhiên cùng Oa Oa, còn
có Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng sẽ đi ở phía sau đoàn người, còn lại toàn bộ người già phụ nữ trẻ em kia
thì lưu lại trong tiểu khu này.
Dựa theo điều kiện địa chất của tiểu khu cùng với thực vật của An Nhiên đã vây khắp bên ngoài
tường, tiểu khu này giờ là nơi an toàn nhất.
Nhưng bên Trương Bác Huân kia lại có Lôi Giang một cái tai họa ngầm lớn như vậy, cho nên bọn
An Nhiên có thể không chờ đợi trong tiểu khu thì không đợi, còn về những người sống sót
với số đông là người già phụ nữ và trẻ em kia, ở mạt thế này có thể nghĩ tới không ai muốn bọn họ,
bọn họ không tự mình hại mình căn bản cũng không ai sẽ thương tổn bọn họ.
Vốn dĩ An Nhiên có chút ý kiến đối với sự an bài như vậy, nàng muốn đi theo ngay sau Chiến Luyện
mới tốt, nhưng trêи thực tế, Tinh khu này cũng không có lớn lắm, siêu thị Gia Hòa ở cách mấy con
phố, bọn Chiến Luyện vừa đi trước diệt hoa biến dị vừa thẳng tiến tới siêu thị Gia Hòa, cho nên
khoảng cách cũng không quá xa.