Văn.
Tuy rằng nàng là người bề ngoài tương đối bạo lực, nhưng trong xương cốt vẫn là một người bảo thủ.
Nàng nhìn từ xa về phía đám người kia, A Văn và A Võ đã bị đám người cả trai lẫn gái vây quanh,
trình độ được hoan nghênh còn cao hơn so với Chiến An Tâm nhiều.
Nhưng mà, Chiến An Tâm không phải người thừa kế của Bách Hoa thành hay sao? Vì sao lại có tình
trạng này?
"Ngươi có muốn biết vì sao không?"
Chiến An Tâm ngồi trêи ghế nghiêng đầu nhìn Trần Lam, giải thích cho nàng:
"Ở phương Nam, kỳ thật bọn họ đều rất sợ ta, sợ cách ta gần quá sẽ bị ta nhìn thấu tâm tư của
bọn họ, trêи đời này, người có tâm tư bằng phẳng giống ngươi không có nhiều đâu."
Bằng phẳng sao, cũng không phải trong lòng nàng không có chút tâm tư nhỏ gì, nhưng mà
Trần Lam không sợ Chiến An Tâm nhìn thấy mà thôi.
Mặc dù Chiến An Tâm vẫn luôn đối thoại với những ý nghĩ trong đầu nàng, nhưng nàng vẫn đứng bên
người nàng ấy, không bị nàng ấy dọa chạy.
Vào lúc này, ánh mắt của Hứa A Văn lướt qua, tầm mắt hắn liếc trêи người Chiến An Tâm một cái, rồi
lại nhìn về phía Trần Lam, Trần Lam chấn động, trong lòng trở nên kinh hoàng, ánh mắt của
hai người giao nhau, sau đó nàng cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn.
Chiến An Tâm ngồi một bên, che miệng cười trộm, rồi đứng dậy duỗi người.
"Đám người yêu đương các ngươi, tâm tư thật đúng là vi diệu, rõ ràng rất muốn ôm đối phương, lại cứ
làm ra vẻ đứng đắn, không nhìn nữa, ta đi nghỉ ngơi đây."
Là Chiến An Tâm, nếu đã coi trọng ai vì sao lại không thể hiện? Cứ loanh quanh lòng vòng như vậy,
thật không thú vị.
Chiến An Tâm vừa đi, Hứa A Văn liền đẩy mọi người ra đi tới, đứng trước ghế hỏi Trần Lam.
"Oa Oa đi đâu thế?"
"Nàng ấy nói nàng ấy đi nghỉ ngơi."
Trần Lam trả lời, rất nghiêm túc nhưng phút chốc lại nhớ tới lúc trước, Hứa A Văn thiếu chút
nữa hôn nàng, biểu tình khuôn mặt không tự tại như trước.
Nàng nghiêng đầu, né tránh tầm mắt của Hứa A Văn, nhìn một mảng người trêи khu đất trống. Cảm thấy
gió biển thổi vào càng thêm mãnh liệt.
Đột nhiên có người tới báo. "Có tôm hùm biến dị lên bờ!"
Biểu tình mọi người đều rùng mình, tôm hùm biến dị? Là một đàn?
Hứa A Văn quay người lại, biểu tình túc mục cùng trang trọng, giương giọng nói:
"Chiến!"
Còi cảnh báo vang lên khắp doanh địa, mọi người đứng dậy, bắt đầu chạy ra ngoài.
Bỗng nhiên một mảnh sóng thần đột ngột ùa tới, đám sinh vật khổng lồ muốn ồ ạt lên bờ
dẫn phát một cơn sóng thần cũng là điều bình thường.
A Võ nâng tay lên, cơn sóng thần còn chưa ập xuống đã bị đóng băng, hình thành một tấm chắn thiên
nhiên.
Nhưng không chờ mọi người lơi lỏng, một con tôm hùm dùng cái càng khổng lồ của mình
móc vào đỉnh của cơn sóng thần, thân thể khổng lồ của nó vượt qua cơn sóng bị đóng băng bắt đầu bò
lên bờ.
"Má ơi!" có người ngẩng đầu hô:
"Này thì đáng như thế nào a? Vỏ ngoài của nó cứng rắn như kim cương vậy!"
"Nghe nói trước khi mạt thế, nó là đồ ăn cực kỳ ngon,." "Một con này có thể đủ cho chúng ta dùng
một năm..."
Trước mặt thế, tôm hùm thực sự là một món đồ ăn cực kỳ ngon nhưng vỏ nó rất cứng, sau mạt thế,
chúng biến dị, độ cứng của vỏ ngoài thì càng không cần phải nói.
Tuy ngoài miệng mọi người đang thảo luận nhưng dị năng trong tay không ngừng nghỉ, mà lúc làm việc
Trần Lam càng không nhường ai, nàng dẫn đầu vọt lên phía trước.