"Buổi sáng hôm nay ta nói với Lạc Phi Phàm, nhờ hắn hỗ trợ đi đến biệt thự số 520 để sửa nóc nhà,
sau đó nói với Lưu Chi để cho vị cô nương kia tới biệt thự số 520 để cứu một người, hiện tại phỏng
chừng hai người đã gặp mặt a."
"Kế hoạch rách nát gì chứ?!"
An Nhiên nhíu mày, lắc đầu, xoay người đi, vừa đến biệt thự của mình thì nhìn thấy Chiến Luyện
cùng Lạc Phi Phàm hai người đang nghênh diện đến, An Nhiên chào hỏi với hai người sau đó ôm
Oa Oa hỏi Lạc Phi Phàm. "Đang đi đâu a?"
Oa Oa trong lòng ngực nàng đội chiếc mũ len, trêи chóp mũ có một quả cầu len còn lớn hơn so với đầu
nàng, cầu len bay múa trong gió lạnh, Oa Oa chỉ vào Chiến Luyện, hô lên:
"Ba, a, ba ba~~~"
Sau đó hai cánh tay nhỏ giơ lên với Chiến Luyện, rất rõ ràng nàng muốn ba ba nàng ôm.
"Ba Ba đây, ba ba tới ôm một cái nào."
Chiến Luyện đi nhanh tới, duỗi tay nhận lấy Oa Oa từ trong lòng ngực An Nhiên, trong miệng phát ra
những âm thanh ngọt chết người.
"Nga nga, ba ba ôm ngoan ngoan của ba ba nga, ba ba ôm bảo bảo của ba ba nha, ba ba ôm bảo bảo bay
bay nha~~~!"
Chịu không nổi a a a~~!
An Nhiên cùng Lạc Phi Phàm không hẹn mà cùng khinh bỉ nhìn Chiến Luyện một cái, đang
là một người rất bình thường, vừa mới chạm vào con gái hắn xong, trí thông minh 0.1s đã ở dưới trục
hoành rồi.
Vì thế An Nhiên chỉ có thể trò chuyện với Lạc Phi Phàm hỏi: "Đang vội đi đâu a? Đi sửa nóc nhà hay
sao?"
"Đúng vậy, Bàn Tử kia thần thần bí bí, có nhiều người trong tay như vậy, thế nào cũng bắt ta đi sửa
nóc nhà căn 520 kia, ngươi nhanh xem như thế nào vậy?"
Vẻ mặt mang ý cười của Lạc Phi Phàm nhìn qua cũng nổi lên lòng nghi ngờ với Bàn Tử, hắn đích thân
nhanh chân đi xem, An Nhiên cũng gật gật đầu, cùng đi xem, thuận tiện nói vài câu về vị cô nương
kia với Lạc Phi Phàm trêи đường đi.
Cùng lúc nhóm người An Nhiên đi về phía biệt thự số 520 thì vị cô nương trong miệng bọn họ đang tìm
căn biệt thự 502 khắp nơi.
Gió tuyết mấy tháng đem những căn biệt thự không có ai ở đều chôn trong tuyết, nhìn khắp nơi đều là
tuyết trắng xóa, căn 502 rất khó tìm.
Hôm nay thừa dịp thời tiết tốt một chút, có vài người bên Hà Đông dọn đến Hà Tây, lại có không ít
người tới đây mua củi gỗ, than hoa, chỗ khu đất trống cửa vào biệt thự có rất nhiều người, nhưng
càng đi sâu vào trong khu biệt thự thì càng không thấy bóng dáng người nào khác.
Bởi vì bọn người An Nhiên dọn vào khu biệt thự thì ở gần phía Đông Nam của cửa vào, vì thế đội ngũ
của Bàn Tử chia ra 20 người một căn phân tán cư trú ở phía Đông Nam, phụ cận căn của An Nhiên.
Cho nên bên này hiếm khi sẽ có người, nếu mà có người ở thì cũng là một vài người vừa mới dọn vào
tiểu khu này, không biết An Nhiên có bao nhiêu lợi hại, nếu không, bọn họ có chen phá đầu, chỉ sợ
đều phải dọn đến ở gần nhà An Nhiên đi.
Vì cái gì ư? An toàn a!
Cho nên chung quanh đây không có một bóng người nào, Lưu Toa Toa phát hiện mình đã thành công lạc
đường rồi.
"502, 502 ~~~" Lưu Toa Toa rất mờ mịt đọc tên căn biệt thự mà Chi tỷ tỷ nói, nàng thì thầm trong
miệng:
"502, bảo ta tới cứu người? Nơi này một người đều không có, ta tới cứu ai a? Trở về thôi, thật lạnh
quá."
Nói rồi nàng thực sự quay đầu lại, khi đi qua hai căn biệt thự, trong lòng tự nhiên lại vui vẻ cao
hứng nhìn số nhà của căn biệt thự phía trước.
"502, tìm được rồi a!!!"
Trêи lưng nàng đeo một cái túi, cao hứng chạy vào, vừa mới đẩy hàng rào gỗ đi vào sân, liền thấy
trêи nền tuyết trắng có vài vết máu đỏ thắm, trêи khuôn mặt tiếu lệ của Lưu Toa Toa ngẩn ra, vội
vàng đi vào, đẩy cánh cửa đang khép hờ của căn biệt thự ra.
(P/s: Đố các nàng, Lưu Toa Toa này sẽ gặp ai và cứu ai trong đó a.
:))))))))))))))