nhỏ, cũng cảm thấy mệt.
Đợi đến khi bọn họ nghỉ ngơi mấy giờ sau, Oa Oa mới nhảy dựng từ trêи giường xuống, nhìn bốn phía,
nàng được Mộ Phong đặt lên giường nhưng
không phải ngủ chung với A Văn và A Võ mà đơn độc ở một gian phòng khác.
Oa Oa xuống giường, mặc tốt trang bị rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, liếc mắt một cái có thể nhìn
thấy Mộ Phong đang ngồi ở cuối hành lang, hắn mặc một bộ quần áo màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi
trai màu nâu trêи đầu, ngồi trêи ghế ăn gì đó.
Hắn dường như nhận thấy được Oa Oa đi ra vì thế quay đầu lại, cong môi cười với nàng, khuôn mặt
tuấn mỹ lộ ra một cỗ hơi thở bạo ngược.
"Thứ này đã mốc meo rồi."
Oa Oa đi tới, bàn tay nhỏ cầm lên một túi đồ ăn bị mở ra, nhíu mày hỏi: "Ngươi đem đồ không mốc meo
cho chúng ta ăn còn mình thì ăn cái này sao?"
"Dạ dày của trẻ nhỏ vốn không tốt, dạ dày ta rất tốt."
Mộ Phong duỗi tay cầm lấy túi đồ ăn trong tay Oa Oa lại, không chút để ý nói:
"Ngươi đã tỉnh rồi sao? Không ngủ thêm một chút nữa?"
"Không ngủ! Về sau không cho ăn thứ này, về sau ta sẽ ăn ít một chút chia cho ngươi một nửa đồ ăn
của ta."
"Không được, như vậy sẽ không lớn được."
Mộ Phong lắc đầu, quả quyết cự tuyệt, Oa Oa không phải dị năng giả ngũ hành, chỉ cần dựa vào hấp
thu tinh hạch cũng no bụng, nếu vì nhịn đói về sau lớn lên suy dinh dưỡng không đủ chất thì thân
thế sẽ bị hủy hoại. "Ngươi cự tuyệt ta?! Đây đã là lần thứ mấy rồi?"
Oa Oa mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng, sau đó xoay người, nhảy lên ghế dựa ngồi bên cạnh Mộ
Phong, nghĩ nghĩ, rồi quay đầu nhìn về phía hắn, có chút ưu thương hỏi:
"Có phải ngươi đã thoát ly khống chế của ta hay không?"
Mộ Phong không nói chuyện chỉ cúi đầu ăn đồ ăn mốc meo trong tay, nha đầu này rất thông minh, gần
đây hắn biểu hiện quá tự do, nàng phát hiện ra là việc sớm hay muộn.
"Vậy ngươi muốn rời khỏi ta hay sao?"
Thấy Mộ Phong không nói lời nào, trong lòng Oa Oa càng khổ sở, bọn họ đều cùng nhau trải qua một
khoảng thời gian dài như vậy, hiện giờ nàng không thể khống chế được Mộ Phong, làm nàng có chút
không tha, nhưng Mộ Phong không phải là Sam, sớm hay muộn gì hắn cũng phải đi, không thể cả đời làm
bóng dáng của nàng được.
"Ta sẽ đem ngươi trở về an toàn."
Mộ Phong duỗi tay, trong giọng nói từ tính có chút nhu ý, bàn tay to sờ sờ lên mái tóc của Oa Oa,
rồi ôm lấy Oa Oa, hắn thủ nàng, che chở cho nàng, tựa hồ đã thành thói quen, ngay lúc ý thức của
hắn thức tỉnh cũng xem Oa Oa như trách nhiệm của mình, xem Oa Oa là tính mạng của mình.
"Đừng sợ, ta sẽ mang ngươi đi tìm ma ma." "Vậy ngươi đừng giết ma ma ta được không?"
Đôi mắt Oa Oa đỏ hồng, ngồi trêи đùi Mộ Phong nhìn hắn nói:
"Ta thả ngươi đi, không khống chế ngươi nữa, nhưng ta cũng chỉ có một người mẹ, ta mất tích, hiện
tại chắc chắn nàng vô cùng khổ sở."
"Được."
Mộ Phong gật đầu, hắn không giết An Nhiên, tất nhiên sau này cũng sẽ không gây phiền
toái cho Bách Hoa thành, trêи thực tế hắn muốn đi đâu hắn cũng không biết, đối với căn cứ
Kim Môn hắn đã không có lòng trung thành, tất nhiên không muốn nghe lệnh của họ nữa
Hắn có cảm giác, hắn không muốn cống hiến cho họ nữa, chỉ muốn vẫn luôn ở bên người
Oa Oa, giúp nàng nghịch ngợm, cuộc sống trôi qua không nhanh cũng không chậm như vậy cũng làm hắn
chạm tới một tia hạnh phúc đi.