mộc xuất hiện, các căn cứ đã buộc phải bắt giết dị năng giả hệ mộc tránh làm cho họ phát cuồng tấn
công lại mọi người.
Còn nữa, phỏng chừng trừ bỏ những căn cứ lớn thì những dị năng giả hệ mộc đã đổ xô về căn cứ Võ
Xuyên nương theo cờ hiệu của viên tinh hạch nguyên thủy, ngoài Bác Hoa thành ra thì những nơi khác
thực sự rất khan hiếm dị năng giả hệ mộc.
100 dị năng giả hệ mộc đã là toàn bộ hệ mộc của căn cứ Thiên Viêm Sơn, tất nhiên tính cả của khu 5
nhưng số lượng vẫn ít đến đáng thương.
Mọi người cùng nỗ lực với An Nhiên, mới miễn miễn cưỡng cưỡng dùng cả một buổi tối mới giục sinh
được một ít thực vật quanh Thiên Viêm Sơn.
Thời tiết nóng bức, buổi sáng 5 giờ mặt trời chuẩn bị bò ra từ phía đông, An Nhiên đứng ở mái nhà
cao ốc cao nhất Thiên Viêm Sơn, nàng nhắm mắt, trong đầu quan sát tình huống sinh trưởng
của thực vật biến dị ở bốn phương tám hướng.
Trần Triều Cung đứng ở sau nàng, Tiểu Bạc Hà đứng ở bên cạnh nàng, Chiến Luyện mang
theo dị năng giả hệ kim đi ra bên ngoài căn cứ Thiên Viêm Sơn, lắp đặt cơ quan bẫy rập.
"Tình huống như thế nào?"
Một trận gió thổi tới mang theo một cỗ sóng nhiệt làm người không thở nổi phả vào mặt Trần
Triều Cung, hắn nhíu mày không nhịn được hỏi An Nhiên.
Nàng lắc đầu, ăn ngay nói thật.
"Động vật biến dị dưới nền đất vốn dĩ đã bị ăn thập phần sạch sẽ, sau trận lửa lớn này, hậu quả để
lại quá lớn, đồ ăn cho thực vật biến dị không đủ, không thể sinh trưởng được, giục sinh chỉ được
một ít thực vật bình thường, lực công kϊƈɦ cực kỳ yếu kém."
Tuy rằng thực vật ở xung quanh Thiên Viêm Sơn đã được An Nhiên cùng dị năng giả hệ mộc giục sinh
lại nhưng những thực vật vừa lớn hoàn toàn khác với những thực vật sinh trưởng trong thời gian dài,
dây mây, thân cây không thô tráng hay cứng rắn như cũ, lực công kϊƈɦ hay ngăn chặn không thể đối
đầu với động vật biến dị.
Cho nên thực vật biến dị muốn lớn lên, muốn phát triển phải ăn nhiều động vật biến dị, đặc biệt
là trong tình huống hiện tại của căn cứ Thiên Viêm Sơn, đám thực vật này chỉ có thể ngăn
lại một ít động vật biến dị nhỏ đối với những loài có hình thể lớn hơn, loài nào có da ngoài, vỏ
xác cứng rắn hơn một chút đám thực vật này sẽ không thể tạo được bất luận sự uy hϊế͙p͙ nào.
"Bằng không chúng ta điều một ít dị năng giả hệ mộc của Bách Hoa thành tới đây?"
Có vị chuyên gia mồ hôi đầm đìa đứng phía sau Trần Triều Cung đưa ra ý kiến.
Nhưng lập tức bị Trần Triều Cung phản bác, hắn nói:
"Dị năng giả hệ mộc của Bách Hoa thành là gốc rễ cho toàn bộ sự sinh tồn của toàn bộ những căn cứ
lớn nhỏ chung quanh đây, bọn họ không thể ra khỏi thành, vạn nhất ra khỏi thành tao ngộ phải bất cứ
điều ngoài ý muốn nào, sẽ tạo thành đả kϊƈɦ mang tính hủy diệt đối với chúng ta."
An Nhiên quay đầu, gật đầu đồng ý với Trần Triều Cung.
"Trần tiên sinh nói không sai, không thể để dị năng giả hệ mộc của Bách Hoa thành ra mạo hiểm, vấn
đề ở nơi này thì tự giải quyết tại chỗ dị năng giả hệ mộc ở Bách Hoa thành một người cũng không thể
ra ngoài."
Tuy rằng dị năng giả hệ mộc của Bách Hoa thành có hơn 3000 người nhưng đúng như lời Trần Triều Cung
nói, số người này tuyệt đối không thể xảy ra bất luận việc gì, nếu không không chỉ người Bách Hoa
thành bị đói chết mà căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu thành, căn cứ Ngũ Lí Hương, căn cứ
Thiên Viêm Sơn còn những căn cứ nhỏ lẻ và những đoàn đội người sống sót khác chung quanh đây đừng
nghĩ chạy thoát khỏi nạn đói.
Cho nên kế hoạch duy nhất mọi người chỉ có thể căng da đầu chống lại.
Sau khi mọi người ý thức được điểm này, cả một đám người đều nặng nề túc mục, An Nhiên xoay người
lại đứng ở phía trước đón đầu một trận gió nóng cuồn cuộn phả vào, phía sau nàng có Trần Triều
Cung, có Tiểu Bạc Hà, có những chuyên gia của Bách Hoa thành còn có thủ lĩnh của Thiên Viêm Sơn.