Kinh tuyến vĩ tuyến phân rõ nam bắc, giữa hai bên là khu rừng rậm biến dị rất lớn, đó là khu vực mà
con người không thể khống chế, nhưng điều đáng sợ là, rừng rậm như vậy, ở trêи tinh cầu này, đâu
đâu cũng có, sinh trưởng rậm rạp, cùng với con người, cùng với động vật biến dị, chèn ép nhau, phân
tách tài nguyên cùng sinh tồn.
Phía nam của Bách Hoa thành, dưới sự bảo hộ của An Nhiên vài căn cứ ở đây có được chỗ ở an toàn,
diện tích của Bách Hoa thành cũng không quá lớn, nhưng bởi vì có An Nhiên, cho nên nó trở thành
thành trì đứng đầu ở mạt thế, rất nhiều căn cứ phát triển lớn mạnh vây quanh nó, từng tòa từng tòa
thành trì khổng lồ được dựng lên.
Trong khu vực phía bắc của rừng rậm biến dị, cũng có không ít căn cứ phân tán, trong đó kiên cường
tồn tại nhất, lớn mạnh nhất chính là căn cứ Kim Môn.
Còn lại, chính là một ít thế lực nhỏ lúc trước từ căn cứ Võ Xuyên chạy ra được, cuối cùng vẫn ngoan
cường sống sót trong rừng rậm biến dị bạt ngàn, vất vả khai khẩn một mảnh thiên địa thuộc về chính
mình.
Căn cứ Kim Môn lấy khoa học kỹ thuật làm lợi thế, bọn họ dưới sự đồng tâm hiệp lực, bỏ ra công sức
cực lớn, xây dựng một vòng phòng hộ bằng
kính với chất liệu đặc thù, nghe nói là dùng xương cốt của động vật biến dị mài giũa tạo thành, có
thể ngăn cản được sự công kϊƈɦ của thực vật biến dị. Sau khi ổn định đại bản doanh, căn cứ Kim Môn
bắt đầu xuống tay dùng lửa thiêu đốt cây cối biến dị chung quanh, trong thời kỳ này dị năng giả hệ
kim gặp vô cùng khó khăn để chặt phá cây cối biến dị cho nên không ít dị năng giả hệ kim cường đại
được ra đời.
Sau đó căn cứ Kim Môn cùng những căn cứ phụ thuộc Bách Hoa thành dùng thịt biến dị
làm thức ăn, ɖu͙ƈ vọng không ngừng tăng lên, sau khi hoàn cảnh ổn định, bắt đầu nhân khẩu tăng lên,
phân tán tổ kiến lại thế lực, trở thành thế lực nắm bắt khu vực phía Bắc này.
Sau nhiều năm trải qua mạt thế, về tổng thể đại cục đã ổn định, nhưng cũng có rất nhiều nhân tố
không ổn định còn tồn tại, ví dụ như căn cứ Kim Môn vì thế hệ lãnh đạo càng ngày càng già đi, thế
hệ lãnh đạo mới bởi vì ăn thịt biến dị cho nên tính tình trở nên cực kỳ hiếu chiến, cho nên bọn họ
đang kỳ vọng Hứa A Văn có thể trở về chủ trì đại cục trong căn cứ Kim Môn.
Người khởi xướng đầu tiên cũng chính là vị thủ lĩnh đương nhiệm Trần Triều Hỉ, hắn đã
dẫn dắt căn cứ Kim Môn chiến đấu hăng hái suốt ngần ấy năm, còn đưa ra rất cống hiến trác tuyệt,
nhưng dưới gối vẫn vô tử.
Mắt thấy căn cứ Kim Môn phát triển càng lúc càng lớn, quy mô hiện giờ cũng lớn hơn trước rất nhiều,
đối với việc quản lý một căn cứ khổng lồ như vậy, càng ngày hắn càng lực bất tòng tâm, cho nên đang
tìm kiếm người thừa kế để phân ra áp lực là vấn đề bức thiết.
Huyết thống hiện giờ ở đâu cũng được xem trọng, các tiền bối cực cực khổ khổ lập lên cơ nghiệp,
không thể tùy tiện giao cho người ngoài được, cho nên mặc kệ Bách Hoa thành hay là căn cứ Kim Môn
huyết thống đều được xem trọng.
Trong đám hậu bối của Trần gia, người có năng lực trừ bỏ Hứa A Văn đọc nhiều sách vở ra thì không
có người nào khác.
Bởi vì căn cứ Kim Môn có ý như này, cho nên Trần Triều Hỉ gửi một bức phong hàm cho Bách Hoa
thành, hy vọng Trần Triều Cung có thể mang theo Hứa A Văn về căn cứ Kim Môn, đi dạo, dùng
cái cớ không tên không tuổi này, cũng không chính xác nói rõ làm Hứa A Văn trở về kế thừa, nhưng ai
cũng hiểu.
Công hàm vừa gửi tới Bách Hoa thành làm Hồ Trinh gấp tới độ tìm tới An Nhiên, lúc này nàng đang ở
trong sân trồng hoa, nàng mới vừa trở về từ bờ sông, hoa cỏ trong nhà không người chăm sóc.
Nghe xong Hồ Trinh nói, An Nhiên hơi chau mày, buông bình tưới nước trong tay xuống, hỏi:
"Ta thấy ý của ngươi là không muốn A Văn đi căn cứ Kim Môn đúng không?